Kim Thái Hanh nhìn cốc sữa bò trên bàn, nói: "Tôi không uống sữa bò, cậu uống đi."
Điền Chính Quốc nhìn qua: "Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, cậu không uống thì có thể mang ra ngoài." Kim Thái Hanh nói xong lại cúi đầu xuống.
Điền Chính Quốc do dự một chút, cuối cùng cậu vẫn vươn tay cầm lấy cốc sữa bò trên bàn, nhấp một ngụm.
Sữa bò không còn ấm như lúc đầu nữa.
Cậu uống một hơi hết non nửa cốc, sau đó cậu phát hiện Kim Thái Hanh đang nhìn mình.
Cậu duỗi đầu lưỡi mềm mại hồng hào ra liếʍ sữa bò trên viền môi, rồi lại dùng cặp mắt sạch sẽ trong veo của mình, mềm nhũn nhìn người đàn ông ở phía đối diện, nói: "Chú Kim, sữa bò của chú ngon quá."
Kim Thái Hanh: "..."
Yết hầu của hắn khẽ nhúc nhích, đôi mắt càng sâu hoắm hơn: "Cậu có biết mình đang nói gì không?"
Điền Chính Quốc không quá rõ, nhưng cậu vẫn lặp lại câu nói kia: "Sữa bò của chú ngon lắm, chú Kim."
"Hơi ngọt, em rất thích."
Ngón tay đang cầm bút của Kim Thái Hanh hơi ghì xuống, xương ngón tay cũng bị hắn siết đến độ tái nhợt. Hai mắt đen kịt của hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên, nhàn nhạt nói: "Tám giờ tối mai, tới phòng tôi."