[Cao H-Edit] Cha Dượng Muốn Tôi

Chương 39: Nɧu͙© ɖu͙©



Mệt mỏi cả một ngày, thân thể được cọ rửa bởi dòng nước ấm khiến Kiều Nhiễm sảng khoái suýt chút nữa thì rêи ɾỉ ra tiếng.

Mọi thứ dần dần tiêu tan dưới dòng nước ấm, Kiều Nhiễm tắm rất lâu, gần một tiếng sau mới lau khô tóc và ra khỏi phòng.

Kiều Nhiễm quên lấy quần áo ngủ, dù sao Phong Vũ không phải chưa từng thấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô, Kiều Nhiễm cũng không buồn để ý, cô tự nhiên đẩy cửa phòng tắm rồi đi về phòng ngủ.

Phòng không bật đèn, Kiều Nhiễm sờ soạng tìm quần áo ngủ, bỗng nhiên cả người cô bị ôm trọn. Thân thể cường tráng, nóng rực, trần trụi của người đàn ông dán chặt vào người cô.

Anh cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai cô, bàn tay thô ráp nắm chặt hai bầu vυ" mềm mại rồi xoa nắn đùa nghịch.

Nơi mẫn cảm bị anh chiếm lĩnh, thân thể Kiều Nhiễm run lên, cô dựa người vào l*иg ngực anh, mặc cho anh chọc ghẹo hai vυ" mình.

Phong Vũ không nói gì, Kiều Nhiễm cũng không phát ra tiếng, căn phòng im ắng chỉ có âm thanh vuốt ve và tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông.

Cảm xúc non mềm trong lòng bàn tay khiến Phong Vũ càng dùng sức, anh vừa xoa nắn hai vυ" vừa dùng ngón tay gẩy nhẹ lên hạt anh đào hơi nhô cao.

Du͙© vọиɠ dần dần dày đặc, Kiều Nhiễm khẽ rêи ɾỉ, tay nhỏ vươn ra sau sờ nắn cơ bụng săn chắc của người đàn ông.

Hoa huyệt trào ra mật dịch trong suốt, hai chân Kiều Nhiễm khép chặt rồi không ngừng cọ xát, cô muốn giảm bớt sự bứt rứt trong hoa huyệt.

Người đàn ông ngậm vành tai Kiều Nhiễm, một tay đi xuống dưới tách hai chân cô gái nhỏ ra, sau đó vuốt ve hoa huyệt ướŧ áŧ.

Ngón tay hư hỏng âu yếm hai mép thịt của hoa huyệt, anh còn dùng ngón trỏ gẩy gẩy hộŧ ɭε nhô cao của cô.

“Ưm…”

Kiều Nhiễm co chặt cửa mình, thân thể sung sướиɠ nhanh chóng run rẩy.

Hô hấp của người đàn ông càng trở nên nặng nề, yết hầu chuyển động lên xuống không ngừng. Sau khi trêu đùa mép thịt mẫn cảm, ngón tay anh sờ sờ đến lỗ hoa rồi hơi dùng sức đẩy ngón tay vào trong.

“A….”



Đôi mắt Kiều Nhiễm khép hờ, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ gợi cảm, thân thể bị người đàn ông phía sau giữ chặt, mặc anh tuỳ ý dâʍ ɭσạи.

Ngón tay của người đàn ông ra vào bên trong hoa huyệt, tay nhỏ của Kiều Nhiễm bấu chặt lấy cánh tay anh, cô vô lực vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh.

Người đàn ông bỗng nhiên rút ngón tay ướt đẫm mật dịch ra ngoài rồi đặt lên môi cô gái nhỏ, giọng điều khàn khàn nói bên tai cô: “Liếʍ!”

Kiều Nhiễm mở mắt cúi đầu nhìn ngón tay ướŧ áŧ bóng loáng với khớp xương rõ ràng của người đàn ông, sau đó cô vươn đầu lưỡi ra liếʍ.

Đầu lưỡi cô gái nhỏ giống như đang liếʍ mυ"ŧ gậy thịt của Phong Vũ, khiến anh không nhịn được mà rên lên, gậy thịt chọc vào lưng cô cũng cứng đến phát đau.

Kiều Nhiễm liếʍ vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, đầu lưỡi phấn nộn đảo quanh đầu ngón tay Phong Vũ, động tác nhẹ nhàng giống như lông chim mềm mại khiến trái tim người ta ngứa ngáy, khiến trong lòng Phong Vũ càng thêm khó chịu.

Sau khi liếʍ sạch sẽ mật dịch trên đầu ngón tay, Kiều Nhiễm giữ bàn tay anh rồi há miệng chậm rãi ngậm chặt ngón tay Phong Vũ.

“A!”

Hạ thân Phong Vũ căng chặt, gậy thịt ngỏng lên mãnh liệt, khoang miệng cô gái nhỏ vừa ướt vừa nóng, đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh ngón tay anh, thỉnh thoảng cô còn mυ"ŧ chùn chụt vài cái, âm thanh dâʍ ɖu͙© kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí não người đàn ông.

“Ưm… a…”
Kiều Nhiễm cũng không biết chính mình bị làm sao, chỉ mới liếʍ ngón tay Phong Vũ mà hoa huyệt của cô đã bứt rứt không yên, mật dịch chảy ra mỗi lúc một nhiều, chảy dọc xuống cả bắp đùi trắng nõn của cô.

Lỗ thịt ngứa ngáy khiến cả người cô khó chịu, Kiều Nhiễm vừa rêи ɾỉ vừa nhón người cọ mông vào gậy thịt cứng rắn của người đàn ông, lúc này cô chỉ muốn nuốt chửng nó vào bên trong thân thể mình.

Phong Vũ bị cô gái nhỏ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi hai mắt đỏ rực, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa mà giơ tay đẩy Kiều Nhiễm ngã xuống giường.

Kiều Nhiễm nằm trên giường, mông nhỏ trắng nõn chổng lên trên, mơ hồ có thể nhìn thấy lỗ thịt ướŧ áŧ.

“Thật da^ʍ!”

Người đàn ông đứng ở phía sau cô, bàn tay to mơn trớn dọc theo sống lưng người con gái rồi trượt xuống dưới, sau đó ngừng lại và vỗ vỗ trên mông cô.
Mông nhỏ non mịn khẽ run rẩy, hai quả mông dao động như sóng vỗ.

Đôi mắt Phong Vũ âm trầm như đêm đen, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ xấu xa.

Anh duỗi tay nâng mông của Kiều Nhiễm, để cô gái nhỏ chổng mông về phía mình, sau đó anh quỳ hai chân xuống giường, cầm gậy thịt thô to nhắm ngay vào lỗ thịt tràn đầy mật dịch, tiếp đó anh đột nhiên dùng sức đâm vào.

“Á…. To quá…”

Kiều Nhiễm bấu chặt lấy ga trải giường, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ đau đớn.

Gậy thịt của Phong Vũ quá lớn, hoa huyệt nhỏ hẹp đã lâu chưa bị khám phá liền co lại giống như lần đầu, bây giờ chưa kịp dãn ra đã phải ngậm lấy gậy thịt thô dài của người đàn ông, cho nên khó khăn là điều không tránh khỏi.

Gậy thịt cứng rắn như sắt thép, người đàn ông lạnh mặt thọc vào rút ra vài cái để thông lối vào.
Kiều Nhiễm còn nhỏ tuổi, hoa huyệt mềm mại thích ứng cũng nhanh, không lâu sau đó đau đớn dần biến mất, chỉ còn lại cảm giác tê dại khiến cô không thể chịu được.

“Ưm…Đâm em đi…”

Kiều Nhiễm lắc lắc mông nhỏ, cô muốn nuốt gậy thịt vào bên trong mình để thoả mãn cảm giác ngứa ngáy tại chỗ sâu nhất của hoa huyệt.

Phong Vũ lại không hề vội vàng, anh chậm rãi ra vào, mỗi lần chỉ hơi cắm đầu khấc vào miệng hoa, chứ không hề thâm nhập vào bên trong.

Kiều Nhiễm bị đùa giỡn khó chịu, cả người cô giống như bị mèo cào, không chỉ trong lòng ngứa ngáy mà hoa huyệt cũng ngứa phát điên.

“Khó chịu quá… di chuyển đi mà…”

Kiều Nhiễm phát ra tiếng khẩn cầu, cô gian nan xoay người muốn nhìn Phong Vũ thì bị anh ấn vào trong chăn, không cho cô nhìn mặt.

Phong Vũ không muốn cô gái nhỏ nhìn vẻ điên cuồng của chính mình, lúc này khuôn mặt anh hơi vặn vẹo, hai mắt đỏ rực nhìn rất doạ người.
Hoa huyệt thít chặt khiến người ta hít thở không thông, Phong Vũ chậm rãi thọc vào rút ra trong chốc lát, sau đó tay anh đột nhiên kéo cánh tay Kiều Nhiễm, một tay giữ chặt mông cô và đâm mạnh vào vùng cấm địa.

“A .. a.. a.. a….”

Kiều Nhiễm được như ý nguyện, cô sảng khoái phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Phong Vũ cắn răng mạnh mẽ đâm vào hoa huyệt ướŧ áŧ, gậy thịt cường tráng ra vào huyệt da^ʍ phấn nộn, mỗi lần thọc vào rút ra đều mang theo mật dịch trong suốt, làm ướt cả phần lông vừa đen vừa xoăn chỗ hai hòn trứng dái.

Tiếng “bạch bạch” của hai bộ phận va vào nhau vang vọng khắp phòng ngủ an tĩnh, da^ʍ huyệt chật chội bị anh đâm đến mức nới lỏng, thuận tiện cho gậy thịt thô to ra vào liên tục. Gậy thịt của Phong Vũ quá lớn, so với hoa huyệt nhỏ hẹp của Kiều Nhiễm thì hoàn toàn không xứng đôi, hộŧ ɭε bị căng đến trắng bệch, miệng hoa và gậy thịt không hề có khe hở, qυყ đầυ của gậy thịt thẳng một đường đâm vào nơi sâu nhất của đoá hoa, gân xanh phồng lên dữ tợn đang không ngừng cọ vào mép thịt non mềm mẫn cảm, khiến Kiều Nhiễm chỉ biết vô lực chổng mông mà rêи ɾỉ.
“A… a… nhanh, nhanh quá… đừng mà, đừng đâm em sâu như vậy…”

Động tác của người đàn ông càng thêm mạnh bạo, lần làʍ t̠ìиɦ thứ hai này làm Kiều Nhiễm có chút không chịu nổi, cô nắm chặt ga giường, thân thể nhấp nhô theo nhịp đẩy của người đàn ông.

Phong Vũ đứng ở phía sau lưng cô gái nhỏ, anh túm thân thể đang trượt về phía trước của cô, sau đó lại tiếp tục đâm vào rút ra với tốc độ chóng mặt.

Qυყ đầυ sưng to đột phá tầng tầng lớp lớp, xuyên qua con đường ấm áp rồi chạm vào nhục huyệt sâu nhất bên trong, trứng dái nặng trĩu va vào miệng hoa tạo ra âm thanh da^ʍ mỹ, miệng hoa bị đánh toả ra sắc hồng diễm lệ.

Mật dịch của cô gái nhỏ quá nhiều, nhiều đến nỗi làm ướt cả chỗ giao hợp với gậy thịt, chất lỏng trong suốt chảy theo bắp đùi trơn bóng rồi nhỏ giọt rơi xuống, tạo ra những vệt nước loang lổ trên ga giường.
Động tác của Phong Vũ ngày một nhanh, nhanh đến nỗi nhìn không rõ. Anh nắm chặt eo Kiều Nhiễm rồi nghiến răng đâm mạnh vào bên trong, dường như anh muốn dùng gậy thịt đâm thủng người cô gái nhỏ.

Hoa huyệt bị gậy thịt to lớn tra tấn thảm không nỡ nhìn, lúc Phong Vũ tăng tốc thọc vào rút ra, mật dịch trong suốt bị đánh thành bọt biển sền sệt màu trắng, vẩy khắp nơi ra giường. “A.. a… a… Nhẹ một chút… ư .. ưm… ra rồi… em ra rồi… a … a.. a…..”

Hoa huyệt của người con gái cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa còn bị Phong Vũ chơi tàn nhẫn, vì vậy chỉ hơn mười phút mà Kiều Nhiễm đã đạt tới cao trào.

Cả người Kiều Nhiễm căng chặt, cô ngửa đầu thở dốc, ngón chân đáng yêu cuộn tròn lại với nhau, ngọn lửa tình mãnh liệt cọ rửa từng ngóc ngách trên thân thể, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cả người cô tê dại.
Động tác của người đàn ông vẫn không ngừng, hoa huyệt đạt cao trào lại càng ướŧ áŧ càng chật chội, cánh hoa mấp máy run rẩy, mυ"ŧ chặt cự vật bên trong cơ thể.

Phong Vũ không thể chống lại hoa huyệt cực phẩm này nữa, anh gầm nhẹ rồi đâm vào nơi sâu nhất, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào bên trong.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trào khỏi gậy thịt, bắn vào nơi yếu ớt của thịt non.

Hai mắt Kiều Nhiễm mê man, đầu óc cũng trống rỗng, cô giãy giụa muốn chạy trốn nhưng lại bị anh hung hăng đè ở dưới thân.

“Đừng bắn, đầy……”

Kiều Nhiễm gục trên giường, cả người xụi lơ, trong miệng lẩm bẩm tự nói.

Làʍ t̠ìиɦ tới cao trào, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến lỗ chân lông toàn thân đều dãn nở, hương vị tìиɧ ɖu͙© da^ʍ mỹ theo lỗ chân lông tản mát ra ngoài.

L*иg ngực Phong Vũ phủ một tầng mồ hôi mỏng, anh đem giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng bắn vào trong hoa huyệt, sau đó cả người nằm gục trên lưng người con gái, hơi thở nặng nề phả bên tai cô.
Kiều Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, cô lười biếng nằm trên giường, ngón tay cũng không muốn động đậy.

Gậy thịt của người đàn ông vẫn nằm ở bên trong, ngăn chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài. Bụng Kiều Nhiễm bị căng đến khó chịu, cô đung đưa mông nhỏ, miệng lẩm bẩm nói: “Rút ra đi, khó chịu.”

Phong Vũ không để ý và cũng giả vờ không nghe thấy.

Kiều Nhiễm thấy Phong Vũ giả chết, cô đành tự mình ra tay, nhưng mà cả người cô không còn sức lực, đã thế còn bị cơ thể cường tráng của người đàn ông đè lên, cô chỉ có thể lắc eo động đậy mông nhỏ.

Kiều Nhiễm bỗng nhiên dừng lại động tác, cô không dám động đậy, gậy thịt trong cơ thể dưới sự cọ xát của cô lại ngỏng đầu đứng dậy, chậm rãi nhét đầy hoa huyệt nhỏ bé. Kiều Nhiễm lấy lại tinh thần, cô kịch liệt giãy giụa muốn thoát khỏi anh.
Người đàn ông này làʍ t̠ìиɦ quá tàn nhẫn, hoa huyệt của cô cũng đã sưng đỏ, nếu lại tiếp tục thì ngày mai làm sao có thể rời giường.

Kiều Nhiễm muốn trốn nhưng đã chậm, Phong Vũ khôi phục tinh thần, anh cong môi cười kéo người cô gái nhỏ lại gần, hai tay ôm hai bắp đùi của cô giống như xi tiểu cho trẻ con. Thân thể Kiều Nhiễm ngả về phía sau, mông nhỏ cắm sâu vào gậy thịt rắn chắc.

Trong lòng Kiều Nhiễm thầm kêu khổ, cô biết mình tránh không được nên đành bám chặt vào cánh tay anh để giữ thăng bằng.

Người đàn ông rất vừa lòng với hành động thức thời của cô gái nhỏ, anh cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu cô, sau đó ôm cô và bắt đầu làʍ t̠ìиɦ.

Cánh tay Phong Vũ vừa săn chắc lại có lực, anh nâng Kiều Nhiễm lên rồi lại mạnh mẽ ấn cô xuống dươиɠ ѵậŧ thô dài, thân thể gợi cảm cũng phô ra cơ bắp hoàn mỹ. Kiều Nhiễm bị động dựa vào l*иg ngực Phong Vũ, ánh mắt trở nên mê ly.
“Ư ưm… Nhẹ một chút được không…”

Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của người con gái cuốn lấy trái tim Phong Vũ khiến l*иg ngực anh phập phồng kịch liệt.

Phong Vũ chưa bao giờ thấy Kiều Nhiễm làm nũng, cô gái nhỏ vẫn luôn lạnh lùng, thờ ơ, chứ chưa từng mềm mại như lúc này.

Tiếng rêи ɾỉ ấy tựa như một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến lý trí Phong Vũ hoàn toàn mất khống chế, anh ôm thân thể cô gái nhỏ về hướng cửa sổ, vừa đi vừa dùng sức thọc vào rút ra, làm hoa huyệt ướt đẫm mật dịch.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hoa huyệt trộn lẫn với mật dịch, tạo ra một hỗn hợp sền sệt chảy nhỏ giọt xuống mặt đất. Gậy thịt dữ tợn không ngừng đâm vào cơ thể cô gái nhỏ, mang theo từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại.

Kiều Nhiễm dùng sức nắm chặt cánh tay Phong Vũ, cảm thụ sóng tình ồ ạt dâng lên như thuỷ triều.
Tư thế này khiến gậy thịt đi vào quá sâu, sâu đến nỗi có thể dễ dàng chạm tới đỉnh của nụ hoa, hơn nữa gậy thịt thô to ấy còn đang dần lấp đầy thân thể Kiều Nhiễm.

Lúc này Kiều Nhiễm cảm thấy bụng mình trướng đến khó chịu, cô hơi cúi đầu xuống thì chỉ thấy bụng nhỏ đang phồng lên thành hình dáng gậy thịt của Phong Vũ.

“A… ư…em bị đâm chết mất… to quá ư ưm… a.. a.. Phong Vũ… đừng mà… bụng em bị chú chọc thủng mất….”

Thần sắc Kiều Nhiễm hoảng hốt, miệng nhỏ kêu la linh tinh, khuôn mặt xinh đẹp vì tìиɧ ɖu͙© mà trở nên kiều diễm ướŧ áŧ.

Phong Vũ ôm Kiều Nhiễm đến trước cửa sổ, phòng ngủ không bật đèn cũng không kéo rèm, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy chung cư đối diện đang có nhiều người đi lại. Kiều Nhiễm tựa người vào cửa kính lạnh lẽo, hai bầu vũ bị đè lên kính, hoa huyệt phía dưới co chặt. Tuy rằng Kiều Nhiễm biết người bên ngoài không thể nhìn thấy, nhưng thân thể vẫn không nhịn được mà khẩn trương lo lắng.
Mép thịt mềm mại mυ"ŧ chặt gậy thịt trong cơ thể, đôi mắt Phong Vũ càng thêm âm trầm, anh ấn Kiều Nhiễm lên trên cửa sổ rồi mãnh liệt đâm vào.

Ánh đèn phòng đối diện sáng lên, có người kéo rèm cửa rồi đứng bên cửa sổ giống như đang thưởng thức cảnh đêm.

Hộ gia đình này ở toà chung cư đối diện với chung cư của Kiều Nhiễm, nam sinh kia tựa người vào cửa sổ, ánh mắt vô thức đảo qua căn hộ chung cư đối diện, sau đó ngẩng đầu nhìn trời đêm.

Kiều Nhiễm biết nam sinh kia không nhìn thấy mình, nhưng ánh mắt cậu ta lại làm cả người cô căng thẳng, khiến cô thở mạnh cũng không dám.

Tiếng rêи ɾỉ yêu mị bị gián đoạn, Phong Vũ dừng lại động tác thọc vào hoa huyệt, bàn tay anh duỗi ra phía trước, ngón tay dùng sức cạy mở hàm răng đang cắn chặt của cô gái nhỏ. “Rên lên đi.”
Mệnh lệnh của người đàn ông khiến miệng lưỡi Kiều Nhiễm ngứa ngáy, cô ngoan ngoãn ngửa đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt lịm.

“Ưm… Papa đâm sâu quá… papa nhẹ hơn được không…”

Có lẽ là cố ý, cũng có lẽ là vô tình… xưng hô tràn ngập dụ hoặc của Kiều Nhiễm lọt đến tai Phong Vũ, khiến anh cảm thấy âm thanh này dường như phát ra từ yêu nữ.

Papa là một từ đầy cấm kỵ nhưng lại mang theo một trận rung động mãnh liệt ập vào lòng

Phong Vũ, hai mắt anh đỏ ngầu, anh vừa nghiến răng vừa mãnh liệt đâm vào: “Chết tiệt!

Papa đâm em sướиɠ không?”

Một khi nhập vào nhân vật này, kɧoáı ©ảʍ tự nhiên tăng vọt làm đầu óc hai người trở nên cuồng dại, lý trí cũng hoàn toàn biến mất.

Kiều Nhiễm thích chơi trò chơi tình thú, cô đung đưa mông nhỏ, đầṳ ѵú dựa sát vào cửa kính: “Sướиɠ… A.. a.. ư… Papa đâm sâu quá…Ưm…a .a..”
Phong Vũ bị tiếng rên của Kiều Nhiễm làm cho tê dại, anh cắn chặt răng, xoay người cô gái nhỏ lại phía trước.

Hoa huyệt xoay vòng quanh gậy thịt, qυყ đầυ sưng to khuấy vào điểm G, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Kiều Nhiễm ngửa đầu run rẩy.

Phong Vũ sảng khoái xoay người Kiều Nhiễm đối diện với mình, anh đè cô lên cửa kính, sau đó cúi đầy ngậm lấy cánh môi hồng nhuận.

Kiều Nhiễm ngửa đầu đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh, sau lưng cô là cửa kính lạnh lẽo, nhưng phía trước lại là thân thể nóng hừng hực của người đàn ông.

Cô vươn tay ôm cổ Phong Vũ, hai chân quặp chặt trên eo anh, dùng hoa huyệt mềm mại của chính mình cảm nhận hình dáng gậy thịt trong cơ thể.

Nụ hôn sâu kết thúc, hai cánh môi tách ra kéo theo cả sợi tơ bạc, Phong Vũ khom người cắn nhẹ lên đầṳ ѵú của Kiều Nhiễm, anh ôm chặt cô gái nhỏ vào trong l*иg ngực rồi mới dùng sức nhanh chóng đâm vào.
Kiều Nhiễm treo ở trên người Phong Vũ, da^ʍ huyệt nổi lên kɧoáı ©ảʍ tê dại, bỗng nhiên Phong Vũ gia tăng tốc độ, anh mạnh mẽ đâm vào chỗ sâu nhất rồi lại đột nhiên rút ra, sau đó lại hung hăng đâm vào.

“Ưʍ.. a… a… Papa đâm Nhiễm Nhiễm sướиɠ quá… ra rồi, Nhiễm Nhiễm lại ra rồi a… a… a…”



Kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt, Kiều Nhiễm run rẩy ở trong l*иg ngực Phong Vũ, mật dịch ào ạt chảy ra phía dưới.

Phong Vũ ôm thân thể thơm tho mềm mại của người con gái, sắc mặt trở nên điên cuồng. “Đâm này, đâm nữa này!!! Bảo bối nhỏ, papa bắn cho em!”

Lời còn chưa dứt, Phong Vũ đã giữ chặt mông nhỏ của Kiều Nhiễm, gậy thịt hung hãn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc vào sâu bên trong hoa huyệt.

Cao trào qua đi, thân thể cũng trở nên lười biếng. Kiều Nhiễm nằm liệt trong ngực Phong Vũ, cả người cô hoàn toàn vô lực, chưa đợi anh bắn xong đã mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
------oOo------



Truyện được dịch bởi: TFT AIRIH. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.