[Cao H-Edit] Cha Dượng Muốn Tôi

Chương 40: Thư báo trúng tuyển



Kiều Nhiễm xoa eo tỉnh lại, rèm cửa được kéo kín, trong phòng tối tăm không ánh sáng và cũng không thấy rõ sắc trời. Kiều Nhiễm lồm cồm bò dậy, cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên mặt bàn, bây giờ là mười một giờ.

Kiều Nhiễm không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy, tối hôm qua quá mức phóng túng, bây giờ thân thể đau nhức đến nỗi cô phải nhăn cả mặt, đặc biệt là eo và hai chân đang không ngừng run rẩy.

Gian nan mặc áo ngủ rồi xuống giường, Kiều Nhiễm phải dựa người vào tủ quần áo để đi ra cửa.

Mở cửa phòng ngủ, bên ngoài phòng khách hoàn toàn im ắng, gian phòng bên cạnh thì mở rộng cửa… lúc này Kiều Nhiễm đã biết người đàn ông kia lại đi rồi.

Kiều Nhiễm đã sớm thành thói quen với việc này, cô xoa xoa eo rồi đi vào phòng tắm. Người con gái trong gương mặc chiếc váy hai dây màu trắng. Phần cổ, trước ngực và trên đùi trải dài những vệt đỏ ái muội, đặc biệt là trước ngực mềm mại… Kiều Nhiễm kéo vạt áo nhìn bầu ngực đầy đặn non mịn hiện rõ dấu răng chỉnh tề của người đàn ông, sau đó bình tĩnh bắt đầu rửa mặt.

Đáng lẽ tối nay Kiều Nhiễm sẽ đi xem phim cùng Cao Dương, nhưng hôm nay thật sự không thể ra ngoài. Cô đánh răng rửa mặt xong liền lấy di động nhắn một tin cho Cao Dương, nói với cậu ta là cô không thể đi.

Cao Dương nhắn tin trả lời rất nhanh, cậu bảo mình hiểu rồi, còn bảo nếu cô không thoải mái thì phải nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì gọi cho cậu, lúc nào cậu cũng có thể đến! Kiều Nhiễm khẽ cười, bụng nhỏ phát ra tiếng kháng nghị “ùng ục”, cô nâng bước đến phòng bếp thì thấy trên cửa tủ lạnh dán một tờ giấy nhớ.

“Đồ ăn ở trong nồi, hâm nóng rồi hãy ăn.”

Chữ viết của người đàn ông mạnh mẽ cứng cáp hệt như con người anh.

Kiều Nhiễm giật tờ giấy nhớ ra khỏi cánh của tủ, cô kéo vạt áo xuống rồi dí tờ giấy lên dấu răng trên bầu ngực mình. Sau đó cô mở nồi và bắt đầu ăn, đồ ăn cũng lười hâm nóng lại. Thi xong đại học nên không có việc gì làm, Kiều Nhiễm thoải mái nằm ườn trên ghế sô pha xem TV cả một ngày.

Kiều Nhiễm không thích phim nên ít khi xem phim truyền hình, mỗi khi có bộ phim nào hot, nữ sinh trong lớp cô lại bàn tán rôm rả nam chính đẹp trai ra sao, rồi nữ chính dùng son môi của hãng nào… Kiều Nhiễm không hiểu mấy thứ đó nên không tham dự, nhưng dần dần mưa dầm thấm đất, cô cũng nhớ tên vài bộ phim truyền hình có kịch bản không tệ lắm.

Kiều Nhiễm chọn một bộ phim trong số đó và bắt đầu xem.

Cô xem cả một ngày mới xem xong một phần tư, nội dung phim kể về nữ chính có hoàn cảnh gia đình sa sút gặp được nam chính là tổng giám đốc, sau đó hai người trời xui đất khiến cùng nhau viết lên một câu chuyện tình yêu.

Kiều Nhiễm vừa xem vừa gật gà muốn ngủ, mãi đến khi sắc trời đã tối, cô mới bò dậy.

Bây giờ là mười giờ tối, nếu chưa thấy Phong Vũ thì phần lớn tối nay anh sẽ không về.

Kiều Nhiễm ngáp một cái, cô tắt TV, sau đó đi rửa mặt rồi về phòng ngủ.

Phong Vũ đi và lại không trở về, Kiều Nhiễm không thèm để ý, cô cũng không gọi điện cho anh, dù sao người đàn ông vô tình này qua cầu rút ván cũng không phải lần đầu tiên. Thân thể hoàn toàn hồi phục, Kiều Nhiễm và Cao Dương lại đi chơi cùng nhau, lần này hai người chính thức trở thành bạn bè thân thiết. Bọn họ đi chơi rất nhiều nơi, tuy Cao Dương thường thường bị Kiều Nhiễm làm cho dao động nhưng cậu đã sớm từ bỏ ý định theo đuổi Kiều Nhiễm. Trong lòng cậu biết rõ mình không thích hợp với cô, người con gái xinh đẹp tốt bụng này xứng đáng gặp được người tốt hơn.

Ngày có giấy báo trúng tuyển, Kiều Nhiễm nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm, ông bảo cô đến trường lấy giấy thông báo.
Lúc Kiều Nhiễm đến đây, đa số học sinh đều đã có mặt, thầy giáo thì đứng ở trên bục giảng, trên tay ông là một xấp thư báo trúng tuyển.

Lại một lần nữa đi vào lớp học này, trở lại chỗ ngồi đã lâu không ngồi đến, cảm giác mọi thứ không còn giống như xưa, ngay cả tiếng cười đùa ríu rít của bạn học cũng không náo nhiệt như ngày nào.

Mọi người đến đông đủ, thầy chủ nhiệm vui vẻ điểm danh, gọi tên từng người lên nhận giấy báo.

Thầy giáo không đọc tên trường đại học mà bọn họ đã trúng tuyển, có lẽ ông không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của những người không có thành tích tốt, nhưng mỗi khi Kiều Nhiễm nhìn tay thầy chủ nhiệm kích động đến run rẩy, cô có thể nhìn ra có người trong lớp trúng tuyển vào trường đại học trọng điểm.

Thầy chủ nhiệm cầm thư báo trúng tuyển cuối cùng trên tay, sau đó kích động gọi lớn tên “Kiều Nhiễm!”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người trong lớp, Kiều Nhiễm bình tĩnh đứng dậy đi lên bục giảng, cô vươn tay tiếp nhận thư báo trúng tuyển từ tay thầy chủ nhiệm.

Thầy chủ nhiệm kích động nhìn cô, ông há miệng định nói nhưng cuối cùng không nói câu nào, chỉ đơn giản vỗ vỗ bả vai cô học trò nhỏ.

Trở lại chỗ ngồi, thầy giáo rưng rưng nói về những kỷ niệm đã gắn bó với mình suốt ba năm học, Kiều Nhiễm không có gì để nói nên cúi đầu mở thư báo trúng tuyển ra xem, cô kéo ra một nửa liền cong môi mỉm cười.

------oOo------



Truyện được dịch bởi: TFT AIRIH. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.