Cuồng Liệt

Chương 44: "Có phải không thoải mái không?" H

Cái bụng nhỏ phồng lên, chứa đựng tinh hoa nam nhân rót vào.

Hắn không biết mệt mỏi, du͙© vọиɠ phát tiết qua một lần xa xa không được thỏa mãn, kinh mạch bành trướng rễ thịt vẫn phô trương trong cơ thể nàng, hưởng thụ bọc chặt chẽ ướŧ áŧ.

Vết thương trên vai đã sớm khỏi, lưu lại một vết sẹo nông hơn da thịt chung quanh một vòng. Ngón tay của người phụ nữ dính mồ hôi, đánh thức anh ta run rẩy, anh ta rũ mắt xuống nhìn cô ấy.

"Bà ấy không coi tôi là con trai, cũng không coi cha tôi là chồng."

"Quyền lợi, du͙© vọиɠ sẽ hủy hoại một người."

Hắn nói vừa rồi cũng nghĩ đến mình, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ phảng phất xuyên thấu cây cối, lá rừng nhìn thấy những bia mộ đã sinh ra một chút loang lổ.

Cười chế giễu, "Bà ấy là diễn viên giỏi nhất thế giới. -

Ánh mắt của nữ nhân nhìn thấy trong suốt bi thương. Lông mi từng tấc từng tấc rơi xuống.

Người mẹ nhẫn tâm như thế nào mới muốn gϊếŧ con trai mình. Từ những lời nói của Trần Giang không cách nào hình dung ánh lửa và đạn súng năm đó xuyên qua bên cạnh một đứa bé như thế nào, cô đại khái là không thể cảm nhận được nỗi đau của Tiêu Liệt, nhưng cảm giác cô đơn cô đơn cô cũng cảm nhận được nhiều năm, trái tim vẫn ngưng tụ một ngọn lửa, thiêu đốt lý trí của cô.

"Thực xin lỗi, tôi không nên hỏi anh, đừng nghĩ nữa."

"Không sao." Thân thể lui về phía sau, hắn chống đỡ nàng một cái, nữ nhân lập tức nga mi nhíu lại, mũi phát ra một tiếng kêu rên.

"Hiện tại có ngươi bồi ta."

Sau một đêm kiều diễm, buổi sáng cô cố ý chọn một chiếc váy cổ cao, có thể che đi cổ đầy vết hôn.

"Không cần gấp gáp, xin nghỉ cho ngươi."

Phía sau có sự ấm áp đến gần, Tiêu Liệt ôm lấy cô, cọ tới cọ lui trên người cô như một con mèo.

"Có phải không thoải mái không?"

Diệp Văn Tranh hơi nghiêng đầu, ánh mắt hơi kinh ngạc. <

"Làm sao anh biết?"

"Nhìn thấy buổi sáng em ôm bụng." Nói xong kéo kéo môi, dán vào vành tai cô, giọng điệu ôn nhu đột nhiên biến điệu.

"Lần sau đυ.ng phải ngươi."

Vừa nói vừa dùng hạ thể bành trướng đâm cô.

"Trước..."

Hành lang vốn không có người, Trần Giang đột nhiên tới còn chưa dứt lời liền dừng lại, thân thể vẫn duy trì tư thái đi về phía trước, có chút buồn cười.

"Tiên sinh."

Hắn chỉ là tới nói cho Tiêu Liệt trong đại sảnh mọi người đều đến đông đủ, lại không muốn nhìn thấy phu thê riêng tư, còn nghe được người trước mặt cao không thể trèo đến giống như vứt bỏ lục dục nói chuyện tao nhã.

Diệp Văn Tranh trong nháy mắt nghe được bước chân theo bản năng nhào vào trong ngực Tiêu Liệt. Hắn thuận thế ôm lấy thân thể xấu hổ nóng bỏng của nàng, hương thơm mềm mại vào lòng, khóe miệng nở nụ cười cuồng đãng, nhìn kinh hãi người đi theo hắn nhiều năm.

So sánh phản ứng của Trần Giang và Diệp Văn Tranh, Tiêu Liệt có vẻ quá bình tĩnh thậm chí có chút đắc ý, anh nhướng mày, trong mắt lại có thần sắc hài tử.

"Làm sao vậy?"

"Vâng, là bọn họ đều tới."

Trần Giang không dám nhìn Tiêu Liệt nữa, mà ý cười của nam nhân vào giờ khắc này có chút ngưng trệ.

Giang Sơn là của hắn, nhưng ôn nhuyễn cũng không thể buông tha, hắn một tay xuyên qua hốc chân Diệp Văn Tranh, tay kia đỡ bả vai nàng ôm tiểu nhân sắc mặt đỏ như mây.

Trong nháy mắt hai chân rời khỏi mặt đất, cô kinh hô một tiếng, thân thể không trọng lượng có chút khủng hoảng, cô ôm lấy thắt lưng cường tráng của nam nhân, động tác càng thêm ái muội.

"Ngươi cứ như vậy chúng ta không cần đi."

Tính khí cao ngất như sắt thép đặt trên người cô uy phong lẫm lẫm, cô chỉ dám rụt vào lòng anh, căn bản không dám nhìn phản ứng của Trần Giang. <
Nhưng Mà Tiêu Liệt chỉ trêu đùa, dù có như thế nào cũng không thể thật sự không triều đình sớm.

Anh ôm người phụ nữ đi về phía tiền sảnh, đi đến cầu thang một nửa thì cô bắt đầu giãy dụa, vô luận như thế nào cũng phải xuống.

Phòng khách đầy ghế lặng ngắt như tờ, một mảnh hắc áp đè xuống phía dưới chia làm hai hàng.

Người đàn ông hơi ngửa cằm, một tay chống khuỷu tay lên tay vịn sô pha, mu bàn tay khẽ chống lên mặt nghiêng. Áo sơ mi đen phủ mấy cái cúc áo, cơ bắp cơ bắp hùng tráng lộ ra.

Bình thường Tiêu Liệt cũng mặc như vậy, nhưng hôm nay lại bởi vì mấy sợi tơ đỏ sậm trên ngực đặc biệt khiến người ta chú ý.

Nhưng chủ yếu vẫn là ánh mắt bọn họ không dám nhìn lung tung —— người đàn ông tay kia vòng quanh một người phụ nữ, ngón cái còn nhẹ nhàng sờ soạng bên hông cô. Hội họp trọng yếu như vậy, Tiêu Liệt thế nhưng ôm một nữ nhân xuất hiện, cho dù là lúc trước chưa từng thấy Qua Diệp Văn Tranh cũng biết cô ta là ai.
Diệp Văn Tranh nghe không hiểu bọn họ nói gì nữa, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy đường cong căng thẳng của anh, nơi đó sạch sẽ, râu nhỏ đã bị cô tự tay cạo đi vào buổi sáng.

Nàng có chút quẫn bách, không nghĩ tới trong sảnh đường có thể nghe thấy kim rơi lại có nhiều người như vậy.

Trên vai còn đeo túi sách hoạt hình chuẩn bị đi học mà mang theo, không hợp với nơi này. Hai tay đan xen trước bụng, nhìn nam nhân tối hôm qua thân mật với mình cảm thấy có chút xa lạ.

Ánh mắt rất lạnh, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể còn quen thuộc với những thứ khác

đều giống như biến thành một người khác.

Bàn tay nhỏ bé cắn hắn, cắn răng hạo một bên môi dưới lộ ra góc trắng nõn.

Đôi mắt sương sương trong suốt ba động, dũng khí ngày đó đối mặt với Tiêu Thụy Tiêu Kỳ tất cả đều không còn, chỉ lo nắm lấy cánh tay hắn.
"Ta, có thể trở về không?"

"Ừ?"

Ánh mắt chuyển hướng về phía cô trong chớp mắt mềm mại, cởi túi xách nhỏ cô đeo trên lưng, đuôi ngón tay còn cong tóc tóc.

Sự dịu dàng của nam nhân làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi, bọn họ nhìn tiểu cô nương do dự vài phần sau đó thì thầm bên tai hắn, sau đó nam nhân liền nhấc lên vẻ quạ vẫn đang rũ xuống. Trong mắt cưng chiều không được, so với ngày cưới càng thêm ôn nhu.

"Tại sao trở về?" Ở lại với tôi, hả? -

Thật vất vả mới cướp được người và tâm, thầm nghĩ thời thời khắc khắc đều lấy ra khoe khoang. Huống hồ anh có tư tâm muốn Diệp Văn Tranh hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của anh, hào quang, không chịu nổi, cô đều phải tiếp nhận.

Cánh tay sắt vòng quanh eo mang theo lực lượng không cách nào kháng cự, hắn bại lộ bản tính nghiện cướp đoạt, ôm nàng càng chặt hơn.
Sắp hôn lên.

"Tiên sinh——"

"Nói."

Trần Giang từ cửa đi vào, nhìn lướt qua mọi người, đem một phong thư đặt vào trong tay Tiêu Liệt.

Mí mắt vốn híp lại đột nhiên mở to khi nhìn đến góc dưới bên phải, hắn định vài giây, con ngươi màu đen nổi lên mây bay.

Thường Sóc.

Tiểu nhân trong lòng không an phận rốt cục bị hắn thả đi, hắn mở phong thư ra, bên trong chỉ có một tấm ảnh nửa mảnh.

Đồng tử co rút, sống lưng lạnh lẽo. Giờ khắc này hắn cho rằng mình nhìn thấy Diệp Văn Tranh, nhưng trong nháy mắt lại phản ứng lại không phải.

Bức ảnh có chút ố vàng, không biết bị mài giũa bao lâu góc cạnh đã nổi lông. Trong ảnh, người phụ nữ mặc một chiếc váy cổ áo, tranh cổ trước mặt chỉ còn lại một nửa, trên vai cô còn có một bàn tay của một người đàn ông.

Một dòng điện xuyên qua đầu, bức ảnh rơi trên mặt đất, mặt sau dùng bút chì xiêu vẹo viết hai chữ.
Sơ Đồng.

"Sơ Đồng"

Tiêu Liệt niệm hai chữ này, bỗng nhiên nhớ tới diệp Văn Tranh nói.

Truyện được dịch bởi: kytalthi. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.