Cuồng Liệt

Chương 45 "Diệp Văn Tranh, có phải là con gái diệp thành hay không?"

Giây châm từng bước từng bước đi, tiếng chuyển động cơ giới rất nhỏ đặc biệt rõ ràng vào buổi chiều yên tĩnh. Thường Sóc nhìn chằm chằm cây kim giây không ngừng nghỉ, ngay cả sự run rẩy khi nó di chuyển cũng nhìn vào mắt. Đồng tử thâm trầm thành một mảnh màu mực, tầm mắt ở trong ánh mắt chăm chú dần dần đi xa, cuối cùng bước vào viện lạc hoang phế không cách nào dễ dàng đi ra.

Hắn ngồi ở trong sô pha nhỏ ở góc phòng ngủ, thân thể cao lớn lún vào có chút bức bách. Người đàn ông đã lâu không hút thuốc dưới chân tích góp được mấy đống bồi thuốc lá, đợi đến khi khói gần như tan đi, anh mới gọi người vào quét dọn.

"Thiếu gia."

Một người đàn ông có chiều cao bằng tuổi hắn đứng bên cạnh cửa, cửa của hắn thủy chung lưu lại một khe hở, giống như đang chờ người này tới.

Tư thế đầu ngón tay bắn xuống tàn thuốc dừng lại, hắn nghe ra trong giọng nói lo lắng hưng phấn của người. Liền hỏi hắn: "Từ Oánh tỉnh? -

Người nọ sửng sốt, "Ừ" một tiếng, theo Thường Sóc đột nhiên đứng dậy, chân dài sải bước lướt qua hành lang, trực tiếp đến căn phòng nhỏ bên cạnh Từ Oánh dưỡng liệu.

Thần trí của người phụ nữ trên giường còn có chút mơ hồ, cô hôn mê thật lâu, chỉ là ánh mắt lâu không thấy mặt trời cũng chịu không nổi ánh mặt trời đột ngột.

Nàng nghe được tiếng bước chân, chớp chớp mắt miễn cưỡng mở ra, xuyên thấu qua nước mắt sinh lý chảy ra nhìn thấy một thân ảnh màu đen từ cửa đi tới, cao lớn, vai rộng lưng rộng, lại nhìn không rõ ngũ quan.

Quần áo màu đen đã trở thành cơn ác mộng của nàng, thời gian ở trong ám thất Tiêu gia nàng cùng Vương Lâm chịu đủ tra tấn. Tiêu Liệt so với lời đồn bên ngoài còn tâm ngoan thủ lạt hơn, bọn họ không chết được, nhưng cũng sống hết sức thống khổ.

Nam nhân kia hình như không nghe được tên Diệp Văn Tranh, chỉ cần nghe được sẽ điên cuồng.

Roi rơi trên người bọn họ, kim thép từ đầu ngón tay cắm vào, mỗi một cái đều đau không muốn sống.

"A..."

Thanh âm nói chuyện cũng khàn khàn, Thường Sóc nhíu nhíu mày, ánh mắt vốn nhìn chằm chằm Từ Oánh chuyển hướng về phía bác sĩ.

"Cô ấy còn bao lâu nữa có thể trao đổi bình thường?"

"Hiện tại là có thể."

Bình treo bên cạnh chỉ còn lại một cái đáy, đó là mấu chốt duy trì sinh mệnh dưỡng chất của Từ Oánh. Bác sĩ thay một chai mới quay lại đối với Thường Sóc hơi khom lưng.

"Chỉ là đã lâu không nói chuyện, thanh âm có chút khàn khàn."

Thường Sóc gật gật đầu, ngón tay thon dài lắc lư trước mắt Từ Oánh.

Nàng theo đó nhắm mắt lại, một lát sau mở ra liền mạnh hơn lúc trước đỏ bừng lại tràn đầy nước mắt mạnh hơn rất nhiều. Nàng thấy rõ người trước mặt không phải Tiêu Liệt, tuy rằng dáng người cùng khí chất cực kỳ tương tự, nhưng chung quy cũng không phải.

"Từ Oánh." Giọng nam nhân thanh như trong trẻo, hoàn toàn bất đồng với giọng nói trầm thấp của Tiêu Liệt.

"Diệp Văn Tranh, có phải là con gái diệp thành hay không?"

"Lạch cạch..." Vừa nói ra, đồng tử người phụ nữ trên giường bỗng nhiên co rút lại, giống như là nghe được chuyện kinh khủng gì đó, thân thể bắt đầu giãy dụa lui về phía sau.

Người đàn ông nhíu mày, "Tôi không phải Tiêu Liệt, trả lời câu hỏi của tôi! -

Từ Oánh đột nhiên dừng lại, nàng thở hổn hển nhìn Thường Sóc, sau khi bình ổn lại mới làm rõ tình cảnh của mình.

—— nàng may mắn sống sót, không cùng tử quỷ kia làm bạn, nhưng tương lai có thể sống sót hay không, còn phải xem nam nhân trước mặt này có chịu để cho mình sống hay không.

Dù sao có thể ở dưới mí mắt Tiêu gia đem mình mang ra, người này cũng sẽ không phải hạng người lương thiện gì.
"Vâng. Là con gái út của Diệp Thành. -

Tiểu nữ nhi?

Nam nhân nâng mí mắt lên, thân thể Từ Oánh run lên, có chút chột dạ.

"Nghe nói hắn còn có một đứa con trai lớn, chỉ là đã sớm bị người hại chết, lúc trước trong hậu viện Diệp gia còn có bài vị của hắn. NNhưng tất cả đều nghe nói, chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau. -

Thường Sóc không muốn lãng phí thời gian vào một người chết.

"Vậy tại sao anh lại nhận nuôi cô ấy?" Ánh mắt bắn ra, "Ngươi cũng không giống như là người biết nhận nuôi đứa nhỏ. -

Từ Oánh nuốt nước miếng, nàng hình như đột nhiên hiểu được cái gì, tay đặt trong chăn đột nhiên nắm chặt, chăn chống lên hai cái túi trống.

"Là bởi vì..." Thanh âm khàn khàn kẹp chặt ho đứt quãng, "Cô, khụ khụ, ngày Diệp gia gặp chuyện không may, tôi liền ở trong rừng cây bên cạnh nhìn trộm, cũng không dám chạy sợ bị người bắt.
Cô nhớ lại rằng tất cả mọi thứ đã được thắp sáng ngày hôm đó.

"Nhưng cuối cùng vẫn bị người phát hiện, người nọ vốn định nổ súng, tôi nói tôi chỉ là bảo mẫu nhà họ Diệp, anh ta không nổ súng, lát nữa ôm Diệp Văn Tranh ngất xỉu cho tôi, trả lại cho tôi một khoản tiền..."

Kết quả này đối với Thường Sóc mà nói không tính là ngoài ý muốn, hai ngày trước anh ta cũng đã từng có phỏng đoán như vậy, phụ thân sẽ không quản sống chết của một cô bé, còn sau khi gϊếŧ cha mẹ cô ấy tìm cho cô ấy một nhà.

Đuôi lông mày nam nhân khẽ nhíu, khép trán tựa lưng vào ghế.

Người duy nhất có thể cứu nàng chính là Tiêu Liệt, người đưa tiền cũng là Tiêu Liệt.

Bất quá nghiệm chứng toàn bộ sự thật hắn vẫn rất khó hiểu, Tiêu Liệt không phải người tốt bụng, cũng tuyệt đối sẽ không làm việc thiện, vì sao phải an trí một tiểu cô nương tay không tấc sắt.
"Chuyện ngày đó vốn đã nói cho ta biết."

"Ngày đó..." Từ Oánh nâng người lên nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hình như là hai nhóm người, nhóm người thứ nhất gϊếŧ người giúp việc và vệ sĩ diệp gia chưa kịp chạy thoát, nhóm người thứ hai lại tiến vào gϊếŧ nhóm người thứ nhất. -

Nàng nói không rõ ràng lắm, Thường Sóc nghe xong đại khái. IIm lặng chưa lâu, anh đột nhiên đứng thẳng người thăm dò cô, đôi mắt đen ngưng tụ.

"Vợ chồng Diệp Thành đâu?"

"Bọn họ?" Từ Oánh nhắm mắt lại lắc đầu_: "Ngày đó bọn họ không ở Nhà họ Diệp, về sau nghe nói Diệp Thành và Cố Sơ Đồng hẳn là bị người ta gϊếŧ ở bên ngoài, cuối cùng cũng không thấy người, nha đầu kia hàng năm tế tự đều hướng về phía ảnh cũ. -

Ngón tay người đàn ông cọ xát tay vịn dừng lại, tên cô nói ra gợi lên ký ức của anh, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau rời đi đi vào tiểu viện hoang phế.
Nơi này cùng hắn lúc trước đến cũng không có gì bất đồng, giống nhau suy bại. Đặc biệt là tất cả mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, nhưng phía trên đều rơi xuống một tầng đất nổi. Thật giống như con đường hắn vừa đi không phải là đường mà là đường hầm thời gian không gian, mấy bước này đi qua mấy chục năm.

Càng yên tĩnh lại càng quỷ dị, hắn đi tới phòng thường việt tự sát năm đó, ở trong ngăn kéo lại không thể tìm được tấm ảnh kia nữa.

Ánh mắt dừng lại trên tay cầm hồi lâu, anh nhớ rõ lần trước anh đặt ảnh vào ngăn kéo, hơn nữa chỉ dùng hai ngón tay để nắm tay, cũng không đến mức làm cho toàn bộ ngăn kéo sạch sẽ như thế, không phối hợp với căn phòng này như vậy.

Bước chân của ông trên cầu thang rất rõ ràng, tầng hầm của ngôi nhà nhỏ này chỉ có một nhỏ, thậm chí còn đặt xe đạp của trẻ em.
Thường Sóc nhìn chiếc xe đạp nhỏ kia trong chốc lát, sơn màu gốc hẳn là màu đỏ, nhưng hắn đã quên mình đã cưỡi qua.

Tầng hầm mùi mốc rất rõ ràng, anh che miệng mũi, đưa tay từ phía sau cạy ra một cái rương đầy bụi bặm.

Nếu như không phải là không có lỗ khóa hoàn toàn rỉ sét phản xạ ra ánh sáng, hắn như luận như thế nào cũng sẽ không phát hiện ra nó.

Phụ thân là một người kỳ quái, Thường Sóc ở nơi hắn từng ở phát hiện cái gì cũng không cảm thấy kỳ quái.

Hắn cầm đồ đi lên, bên ngoài so với vừa rồi có nhiều động tĩnh hơn một chút.

"Cát xào..."Xa

xa có âm thanh quét sàn nhà, sân rất yên tĩnh, không chỉ có tiểu viện hoang vắng không có người yên tĩnh, ngay cả cả nhà thường cũng yên tĩnh phảng phất như một đầm nước chết.

Ngô Bá Khá chưa đến mùa thu đã suy sụp, giọng nói lan tỏa rất xa. Hắn theo danh vọng nhìn về phía bên kia bức tường thấp, bóng dáng lão nhân bóng dáng mặc áo sơ mi màu xám xanh mập mạp, cũng không như bình thường đâm vào trong quần. Trên ống quần hắn dính không ít bụi bặm, cả cái quần giống như dần dần biến đổi.
Đôi mắt Thường Sóc giật giật, đảo qua một tuần như có điều suy nghĩ:

"Ngô Bá."

Ông lão xoay người, nghe thấy thanh âm của Thường Sóc cười cười.

"Thiếu gia——" Ánh mắt sau một khắc liếc thấy cái rương nhỏ màu đen trong tay Thường Sóc, mặt trên nhìn giống như lướt qua, nhưng trong khe hở vẫn khảm không ít bụi bặm, nhìn càng thêm loang lổ tang thương.

"Đây là?"

Thường Sóc cúi đầu hơi nâng cánh tay lên, cầm rương lên cao một chút.

"Thứ ba để lại, con tìm thấy ở tầng hầm." Sau khi nói xong liền xẹt qua hắn đi về nhà mình ở.

Ông lão im lặng một hồi sau đó tiếp tục quét sàn nhà, chỉ là không thể giương lên bụi bặm gì nữa.

Truyện được dịch bởi: kytalthi. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.