ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP12

Rút một chiếc di động khác ra để đọc truyện, Tô Hạ Hoan chợt cảm thấy mình thật sự có tài "nhìn xa trông rộng". Mua hai chiếc di động quả là sáng suốt, nếu không lúc này chỉ có thể đờ đẫn ngồi đây mà thôi.                                                                                                 

Khoảng ba, bốn giờ chiều chính là thời điểm bận rộn của siêu thị nhỏ. Khách hàng lúc này đa phần là những người ra ngoài mua thức ăn và các cụ già dẫn theo trẻ nhỏ. Tô Hạ Hoan nghe thấy Tô Triệt dặn một đứa bé bớt ăn mấy đồ ăn vặt linh tinh liền trừng mắt nhìn Anh. Người này tới đây để phá hoại việc làm ăn của cô thì có! Nhưng thấy cách Anh đối xử hiền hòa với đứa bé như thế, cô chợt nghĩ nếu sau này Anh có con, nhất định sẽ tốt với con mình lắm nhỉ?                                                                                                     

Không biết khi Anh làm cha trông sẽ như thế nào. Mà cũng chẳng cần tưởng tượng, kiểu gì cô cũng có cơ hội nhìn thấy hoặc nghe được tin tức từ chỗ bố mẹ.                                                                                                                                 

Sau khi khách khứa đi khỏi, Tô Triệt trả di động cho cô. Cô cầm lên xem, là một cửa hoàn toàn lạ lẫm. Không chỉ vượt qua được cửa ải cô đang mắc, Anh còn chơi liền tù tì mấy cửa nữa. Cô nghi hoặc nhìn Anh.                                                                                         

"Chơi game cũng cần có trí thông minh đấy".Tô Triệt nhếch môi cười.                                                                                                                                         

Tô Hạ Hoan liếc xéo Anh. Dĩ nhiên cô biết cần trí tuệ, chỉ có điều cô chơi game là để bản thân vui vẻ cơ mà? Giống như việc cô cực kỳ thích đổi chỗ hai quả trứng màu cạnh nhau trong game để chúng hoàn toàn biến mất. Cho dù phải tốn khá nhiều nước đi, cô vẫn chấp nhận chỉ để được chứng kiến cảnh ấy. Chứ lúc nào cũng đăm chiêu tính toán xem phải làm sao để vượt qua cửa ải thì nhạt nhẽo vô cùng.                                                                                                                                            

Tô Triệt tiện tay cầm chiếc di động còn lại của cô lên, nhìn thấy trang web cô đang đọc tiểu thuyết. Anh lật thêm vài trang, sau đó mỉm cười đặt xuống:" Nghe nói đến giờ cậu vẫn chưa có bạn trai".                                                                                                           

"Sao hả, cậu định giới thiệu cho tôi à?".                                                                                                                                            

"Chỉ là tôi nghĩ, cậu nên tìm một người đi thì hơn".                                                                                                                   

Tô Hạ Hoan nghi hoặc nhìn Anh vài giây, sau đó lập tức hiểu ra vấn đề. Cuốn tiểu thuyết kia lấy đề tài đấu đá chốn thâm cung với rất nhiều chi tiết nóng bỏng. Thật ra so với vô vàn các tác phẩm miêu tả một cách trần trụi khác thì nó không hề thái quá. Nhưng phong cách cơ bản của nó vẫn là truyện có cảnh nóng, nhất là chương mà cô đang đọc....                                                                                                                   
Cô quả thực chỉ muốn hộc máu, nhưng không biết nên giải thích thế nào, chủ yếu là phải căn cứ vào đâu để giải thích với Anh đây!                                                                                                     

"Cậu có thể đừng phong kiến như vậy được không? Chẳng lẽ khi xem phim truyền hình, thấy có cảnh hôn nhau,cậu cũng kiến nghị người ta đi tìm bạn trai,bạn gái để yêu đương đi hả?" Tô Hạ Hoan tỏ vẻ khinh Bỉ sự ngớ ngẩn quá đổi của Anh.                                                                                                   

 "Bị động đập vào mắt và chủ động tìm xem là hai chuyện khác nhau". Tô Triệt vẫn cười rất nhẹ nhàng, coi như không biết sự vô lý kỳ quặc của cô.                                                                                    
Tô Hạ Hoan bực không chịu nổi :"Cậu có thể đi về rồi, thật đấy."                                                                                    

"Mẹ bảo tôi tới giúp cậu trông siêu thị...Nếu cậu không thích tôi ở đây thì gọi cho mẹ tôi đi". Anh nhún vai, làm như không hề quan tâm.