ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP23

Mặc dù thời tiết không đẹp lắm, bầu trời âm u tựa như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào, nhưng vì đang là dịp Quốc Khánh nên số người ra vào khu thắng cảnh vẫn khá đông.                                                                                                                                                                                        

Tô Hạ Hoan mím môi, nhìn mấy đứa nhỏ cố tình đung đưa cầu treo với biểu cảm khó xử. Cô thật sự muốn tới quất cho chúng nó mấy roi, đáng tiếc con cái nhà người ta thời buổi này đều là bảo bối, đừng nói là chạm vào, mắng chúng nó vài câu cũng có thể xảy ra bạo động chiến tranh, thế nên cô đành nín nhịn.                                                                                                                     

Chiếc cầu treo rung lắc không quá dữ dội, nhưng vì nó ở khá cao nên chỉ một chút dao động cũng làm gia tăng cảm giác đáng sợ lên nhiều lần.                                                                                                                                                

 "Cậu sợ à?". Tô Triệt thong thả đi sau lưng cô.                                                                                                                            

"Tôi không sợ được chắc?. Tôi là mẫu con gái mong manh".                                                                                                   

Tô Triệt nghe xong phá lên cười :"Cô gái mong manh, có cần giúp đỡ không nào?".                                                                                                                    

"Nam nữ thụ thụ bất thân.".                                                                                            

Tô Triệt gật đầu, có vẻ như đồng cảm "Thế mà hồi nhỏ cậu tè lên giường của tôi ?".                                                                                                                   

"Bằng chứng đâu ? Không thể vì tôi nhỏ hơn cậu một chút mà đổ cho tôi chứ? Chưa biết chừng chính cậu là người tự tè dầm, nhưng mẹ cậu lại nghĩ là tôi...". Tóm lại không cần biết là ai làm, chỉ biết chắc rằng lúc đó mông của cả hai đều ướt sũng, nghĩ lại thật sự là một cảm nhận không dễ hình dung.                                                                                                                                 

Sau lưng bọn họ có nhiều người ứ lại, bực bội quát:"Hai đứa không đi à, không đi thì tránh đường.".                                                                                               

 Tô Triệt và Tô Hạ Hoan dứt khoát dựa vào bên cạnh. Sau khi họ đi khỏi, Tô Hạ Hoan mới phát hiện mình đang đứng sát mép nhất. Cúi đầu nhìn qua khe hẹp giữa những tấm gỗ thì có thể thấy sóng nước dập dềnh phía dưới. Phóng tầm mắt ra ngoài lan can cũng cảm nhận được độ cao của cây cầu gỗ này, thật sự muốn lấy mạng người ta.....                                                                                                                                   

Tô Triệt lập tức bắt lấy cánh tay trái của cô :"Đi thôi,cô gái mong manh có quyền được sợ hãi.".                                                                                                                    
Cô hậm hực không muốn thừa nhận điều này, nhưng có anh nắm tay thì nổi sợ trong lòng chí ít cũng phải giảm được một nửa, đúng là quái đản thật.                                                                                                                                              

Cây cầu dây treo rất dài, vì có Tô Triệt ở bên cạnh nắm tay nên cô lấy hết dũng khí nhìn xuống dưới chân. Đúng là cao thật, nhưng nếu muốn không sợ hãi nữa thì cách hữu dụng nhất chính là đối mặt với nó. Trước đây cô không hề có cơ hội này....                                                                                          

Bỗng nhiên cô muốn thử thách bản thân.                                                                                                                                
Sau khi đi hết cây cầu, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm :"chúng ta đi lại đi!".                                                                                                                                                                

Tô Triệt bình tĩnh nhìn cô, dường như đang hỏi cô định làm gì.                                                                                                        

"Đằng nào cũng không có trò khác để chơi, đi thêm vài lần cũng có sao đâu.   ".                                                                                                                                        

Không sao. Tô Triệt giật giật khóe môi, cuối cùng đành nhượng bộ. Lần này cô đi rất chậm, từ từ di chuyển như đang thích ứng với độ cao khác nhau ...                                                                                                                                        
"Công việc hiện tại thuận lợi chứ?".Tô Triệt thật sự không muốn thấy cô mải mê tự kiếm niềm vui cho bản thân.                                                                                                                                         

"Cũng tạm. Chỉ là có một kẻ xấu xí hay ghen tỵ với sắc đẹp của tôi".                                                                                          

Khoé miệng Tô Triệt cong lên:"Ồ?".                                                                                                                                                

Tô Hạ Hoan vốn dĩ đã tức giận trong lòng, vừa hay nhắc tới chuyện này, đương nhiên không thể kiềm chế được, muốn xả hết: "Tôi chịu đến công ty đó làm việc là nể mặt họ đấy,biết không? Đáng lẽ tôi phải được lên chức rồi, ai dè Tổng giám đốc lại cho cô em gái của anh ta trực tiếp nhận vị trí đó, tức chết đi được".                                                                                                                    
 "Người ta là anh em,có thể hiểu được".                                                                                                                                         

Tô Hạ Hoan không thể hiểu nổi:" quan trọng là họ trả lời tôi rằng nếu để tôi thăng chức, người khác sẽ nghĩ tôi đi cửa sau mới giành được cái ghế đó. Lý do này có ra gì không?"