ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP30

Cô nhỏ hơn Tô Triệt một năm sáu tháng, vốn dĩ không thể học cùng một khoá với anh. Nhưng sự cần mẫn học hành của cô không những khiến bố mẹ cảm động mà còn khiến thầy cô giáo ngỡ ngàng, đồng loạt nói chưa từng gặp đứa trẻ nào ham học đến vậy.                                                                                                                                              

Không hiểu họ dùng cách thức gì, cô vẫn lên được lớp Một.                                                                                                       

Cô học hành rất chăm chỉ, ngồi học cũng đặc biệt ngoan ngoãn, vậy mà thành tích vẫn không theo kịp.                                                                                           

Ngày nào cô cũng dậy sớm cùng Tô Triệt ngồi xe tới trường, tan học lại cùng anh bắt xe về nhà. Tô Triệt cũng chỉ là một cậu nhóc, ngày ngày còn phải chăm sóc một đứa trẻ nhỏ hơn anh một chút. Cô không theo kịp được Nội dung bài giảng, anh buộc phải phụ đạo thêm cho cô. Việc này khiến Tô Triệt nghiêm túc nghe giảng hơn, nếu không làm sao về dạy cô được?.                                                                                 

Lúc ở nhà cô không ngoan đến vậy, hoàn toàn không có hứng thú học hành. Tô Triệt bị cô đày đọa không còn cách nào khác, phải đọc cô nghe từng chữ một, nếu cô viết sai sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.                                                                                                           

Lần nào cô cũng bị đánh đến nước mắt lưng tròng:"Tô Triệt xấu xa, Tô Triệt ác độc.".                                                                                                                     

Cũng chẳng biết đã bị đánh tay bao nhiêu lần, đến học kỳ hai của năm lớp Một, thành tích của cô có bước tiến vượt bậc. Chính sự tiến bộ ấy đã giúp cô không cần phải học lại một năm lớp Một.                                                                                                                                    

Lên lớp hai, thành tích của cô tiếp tục khá hơn, đã xếp ở giữa lớp rồi.                                                                                     

Nhưng Tô Triệt vẫn thuộc nhóm những người học giỏi nhất lớp.                                                                                            

Vào kỳ thi cuối kỳ, Tô Triệt được một trăm điểm. Sau khi nhìn thấy, cô cũng viết một số một trăm lên bài thi của mình. Vì chê số đó viết không đẹp, cô còn nắn nót viết thêm một số một trăm khác bên cạnh.                                                                                                              

Bài kiểm tra đó cô mang về nhà, Tô Minh khen cô:"Con gái bố thật lợi hại,được hai điểm một trăm liền".                                                                                    

"Đó là con tự viết ạ". Cô cực kỳ thành thật khai báo, còn nhìn bố bằng đôi mắt to tròn long lanh.                                  

                                                                             
Rốt cuộc lúc đó bố có biểu cảm gì và mang tâm trạng thế nào thì cô không biết. Cô chỉ biết lên lớp ba, thành tích của cô tiến bộ nhanh đến bất ngờ. Lên lớp bốn, bố ôm cô mãn nguyện nói:"Con gái rượu nhà chúng ta cuối cùng đã đổi hai điểm một trăm giả thành một điểm một trăm thật về cho bố rồi".                                                                                                                                 

Cô không hiểu vì sao những người lớn lại cười phá lên, cũng giống như sau này cô mới biết Tô Triệt không phải anh ruột của cô. Phải có cùng bố mẹ mới là anh em ruột thịt. Cô nuối tiếc một thời gian dài, vì như thế cô sẽ không phải là người thân thiết nhất với Tô Triệt nữa.                                                                                                    
Cô vẫn cùng Tô Triệt đi học và về nhà. Vào mùa đông, cô thích ngủ nướng, Tô Triệt còn chạy tới nhà cô, dùng bàn tay lạnh giá của anh kéo cô dậy khỏi giường, sau đó cả hai cùng lên xe tới  trường. Thế nên nếu họ đi học muộn, sẽ là muộn cả đôi.                                                                                                

Đến kỳ thi tốt nghiệp năm lớp sáu, hai người đều trở thành những học sinh có thành tích xuất sắc trong mắt mọi người.                                                                                                                               

Thành tích của họ rốt cuộc xuất sắc đến mức nào? Nếu còn tiếp tục học trong thị trấn, bản thân họ cũng cảm thấy lãng phí. Thế là họ được đưa lên thi tại trường trung học thực nghiệm giỏi nhất thành phố. Hai người họ thi đỗ một cách dễ dàng.                                                                                       
Bố mẹ đều rất vui, vì cô tự mình đỗ chứ không cần phụ huynh phải chạy vạy tiền bạc. Đây không phải vấn đề tiền nong mà là một sự chứng minh thực lực.