ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP32

Giấc mơ của Tô Hạ Hoan cuối cùng dừng lại ở năm lớp Tám, lúc đó nhà cô và nhà Tô Triệt được coi là " phú hộ " nổi tiếng trong thị trấn, thường xuyên nghe có người tranh luận rốt cuộc nhà mở siêu thị giàu hơn hay nhà mở nhà hàng nhiều tiền hơn. Mỗi lần nghe được những lời bàn tán này, cô đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.                                                                                                                                            

Còn lúc đó, hai bên gia đình đang dốc hết tiền bạc chuẩn bị đưa họ ra nước ngoài du học. Sau một thời gian nghe ngóng, họ quả thật đã tìm được một con đường. Có một ngôi trường chuyên đào tạo các con em để đưa ra nước ngoài. Chỉ có điều ngôi trường cấp ba dạy theo giáo trình nước ngoài, hoàn toàn khác biệt với các ngôi trường cấp ba khác, họ chỉ học để đi du học.                                                                                                                                     

Lúc ấy khi Tô Phong hỏi Tô Triệt có suy nghĩ gì, có muốn tới trường đó học không.                                                                                                                               

Tô Triệt gần như không hề do dự chút nào, trả lời ngay:"Con có thể ra nước ngoài du học, nhưng không thể học chỉ để ra nước ngoài".                                                                                                   

Tô Hạ Hoan hoàn toàn không hiểu hai mệnh đề đó có gì khác biệt, chí ít lúc đó cô chưa hiểu rõ. Nhưng giây phút ấy, cả người Tô Triệt như tỏa ra một thứ hào quang rực rỡ, trong đôi mắt cũng lấp lánh ánh sao, cô thậm chí còn không kiểm soát được bản thân chăm chú nhìn anh.                                                                                                      

Kết quả, cô không rõ bố mẹ họ đã vì câu nói của Tô Triệt mà từ bỏ hay vì câu nói vu vơ từ miệng người khác rằng " có rất nhiều người ra nước ngoài đều không muốn trở về " mà từ bỏ, chỉ biết rằng cuối cùng hai người họ đều lần lượt ký tên để bước vào Thất Trung, bắt đầu quãng đời học sinh cấp ba, không một ai nhắc đến chuyện du học sau khi tốt nghiệp nữa...                                                                                                                                          

Tô Hạ Hoan mơ màng tỉnh giấc, hình ảnh cuối cùng của giấc mơ đọng lại trong đầu cô chính là dáng vẻ ung dung điềm đạm của Tô Triệt. Rõ ràng khi ấy vẫn chỉ là một cậu nhóc, nhưng dường như anh luôn có chủ kiến, dám gánh vác tương lai của mình.                                                                                                 

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, kéo chăn đi chân đất xuống giường, mở tung rèm cửa sổ. Ánh nắng ban mai tươi mới còn ngậm chút mơ hồ nhạt nhòa. Cô đứng lặng người một lát mới trở lại bên giường, xỏ dép lê đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.                                                                                           

Hôm nay là ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Tô Hạ Hoan mặc bừa một bộ quần Áo mỏng manh rồi ra khỏi nhà. Ga tàu điện ngầm buổi sáng vẫn đông nghìn nghịt như bao ngày, nhưng chỉ cần không đứng sát cửa ra vào thì cảm giác chen lấn sẽ giảm đi rất nhiều. Cô nhìn những thân người dài dằng dặc bên ngoài, bắt đầu suy nghĩ đến việc rốt cuộc mình có nên mua một chiếc ô tô không.                                                                                              
Có điều chưa tính đến việc tắc nghẽn giao thông trên đường phố, riêng việc tìm chỗ đỗ xe đã vô cùng khó khăn rồi. Lần trước có một đồng nghiệp về quê kết hôn liền lên thành phố mời mọi người ăn một bữa cơm. Một vài đồng nghiệp khác vì phải đi tìm chỗ đỗ xe nên đến muộn tận một tiếng đồng hồ. Thế là cô cảm thấy những phiền phức đi kèm tắc nghẽn giao thông này khiến người ta bực bội không kém sự tiện lợi mà nó mang tới  ...