ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP34

Trong buổi họp, Tô Hạ Hoan gà gật chỉ muốn ngủ. Cô nghĩ bụng, đây đích thực là một trò chơi dành cho đám đàn ông có cuộc sống không như ý, vì những người đàn ông thành đạt làm gì có ai muốn vào trong game để cảm nhận chế độ "tam thê tứ thϊếp" chứ? Người ta ở ngoài đời cũng có "tam thê tứ thϊếp" rồi...                                                                                                                           

Nhưng sự thành công của trò chơi vẫn khiến Tô Hạ Hoan câm nín. Mà cạn lời nhất phải kể đến thiết kế của trò chơi. Sau khi tiếp xúc và nảy sinh tình cảm thật sự với một cô gái nào đó, nhân vật nam chính có thể bỏ vợ, thậm chí còn có thể mua thuốc độc hại chết người vợ hiện có của mình để kết đôi mới.                                                                                                                             

Vì thiết kế này, trò chơi bị một số người đăng lên một diễn đàn có lượng người theo dõi rất đông để ném đá. Một số người chơi cho rằng đây chỉ là trò chơi online thôi, nhưng một số khác thì cảm thấy suy nghĩ này thật lệch lạc. Họ cãi nhau tưng bừng ngay trên diễn đàn, cuối cùng lại quảng bá miễn phí cho phần mềm game của họ, khiến một lượng lớn người chơi tải về để chơi thử, thậm chí còn có rất đông phái nữ.                                                                                                                                     

Tô Hạ Hoan chỉ muốn nói rằng, phụ nữ hà tất phải làm khó phụ nữ chứ!.                                                                                                                                          

Nhưng việc trò chơi này thành công cũng khiến Tô Hạ Hoan nhận ra một sự thật, những gì tồn tại đều hợp lý, mặc dù nó vẫn không thể thay đổi được định kiến trong lòng cô.                                                                                             

Buổi trưa, Tô Hạ Hoan, Tôn Phương và Trần Vân Nhã bước vào một quán cơm bình dân dưới tầng trệt. Trong công ty không có nhà ăn, nhân Viên của các công ty khác trong tòa nhà đều xuống tầng trệt ăn trưa. Vì thế nơi đây trở thành một khu phố ẩm thực. Cứ tới giờ ăn, khách hàng lại đông như trẩy hội.                                                                                                                  

Triệu Hồng vừa cầm di động nói cười rộn ràng vừa nện đôi giày cao gót sải bước về phía trước, nhẹ nhàng như giẫm lên mây.                                                                                                                 

Tôn Phương bĩu môi :"Vị Tổng giám đốc Tiểu Triệu này không biết gặp chuyện gì tốt đẹp, cười cứ gọi là hớn ha hớn hở".                                                                                                                       

Vị Tổng giám đốc Tiểu Triệu này thích nhất là đóng vai chị cả trong công ty, động một chút là lôi nhân Viên ra nhiếc móc, như vậy mới có thể thể hiện được uy quyền nữ hoàng cao quý thần thánh không thể xâm phạm của chị ta.                                                                                                                        

Mọi người đều chẳng có thiện cảm gì với Triệu Hồng. Chưa nói đến chuyện chị ta vốn thiếu hụt kiến thức chuyên môn nhưng lại thích khoa chân múa tay, ngày nào cũng khoảng mười một giờ mới tới công ty, sau đó còn lề mề tô son trát phấn cả buổi sáng thì chỉ riêng việc chính chị ta giật mất vị trí của Tô Hạ Hoan đã đủ khiến cô ngứa mắt. Vị trí đó vốn dĩ là lời hứa lúc công ty tuyển dụng cô về, nhưng lại bị chị ta ngáng chân cướp mất. Thế nên chẳng trách Tô Hạ Hoan khó chịu với Triệu Hồng như vậy, hoàn toàn không coi Triệu Hồng là cấp trên.