ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP36

Tô Hạ Hoan không có nhiều thiện cảm với Lương Kiến Vũ, dĩ nhiên cũng không có quá nhiều ác cảm. Mặc dù đối phương vẫn luôn vô ý hoặc cố tình thể hiện ý tứ "Anh có hứng thú với em",dù anh ta có sự tiến lùi vừa phải, không đeo bám làm phiền quá mức, nhưng cứ dây dưa thời gian dài như vậy khiến Tô Hạ Hoan thực sự muốn con người này hoàn toàn biến mất trước mắt mình.                                                                                                              

Sau khi thấy phản ứng của Tô Hạ Hoan, Lương Kiến Vũ cũng không cố tình ngồi ăn cùng họ nữa mà chỉ chào hỏi qua loa rồi đi ngay. Đối mặt với kiểu phụ nữ luôn từ chối đồng thời không ngừng tỏ thái độ "Tôi không có hứng thú với anh",ban đầu anh ta cảm thấy đối phương là kẻ không biết điều, sau đó lại nghĩ có thể đối phương đang chơi trò lạt mềm buột chặt. Về sau qua quá trình tiếp xúc, anh ta mới phát hiện đối phương thật sự không thích thú gì mình. Không thể không thừa nhận, sự đả kích này khiến anh ta nảy sinh một cảm xúc "không phải cô thì không được"....                                                                                       

Lương Kiến Vũ rời đi, bữa cơm của họ cũng gần kết thúc. Tô Hạ Hoan húp thêm mấy ngụm canh sườn, bấy giờ mới cùng Tôn Phương và Trần Vân Nhã quay lại công ty.                                                                                                               

Rất nhiều người thích đi bộ sau bữa trưa, vì vậy trong thang máy chỉ có đúng ba người họ.                                                                                                               

"Con người Lương Kiến Vũ cũng tốt mà, sao cô cứ phải đẩy anh ta ra xa thế?". Trần Vân Nhã cười hì hì hỏi, có vẻ như thực sự tò mò.                                                                                                              

Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ, rất muốn trả lời rằng cô không muốn cùng một người phụ nữ khác tranh giành đàn ông, cũng không muốn diễn màn kịch "chính thất và tiểu tam tranh sủng" để cuộc sống của người khác được tô vẽ thêm vài câu chuyện ngoài lề đặc sắc, lại càng không muốn sau này trước mắt con của mình chỉ toàn là những chuyện đen tối của xã hội khi nó phải đối mặt với con riêng của chồng. Dĩ nhiên, những chuyện ấy chỉ là chuyện "rất có thể sẽ xảy ra" mà thôi, cô giãi bày cũng chẳng ích gì, ngược lại sẽ càng khiến người ta cho rằng cô suy nghĩ vớ vẩn. Nhưng suy nghĩ của cô đối với Lương Kiến Vũ chính là như vậy. Một người đàn ông gia trưởng quá mức còn tự cho rằng mình đứng ở trên cao, có quyền chỉ tay năm ngón hoàn toàn có thể dự liệu được tương lai anh ta sẽ đặt người phụ nữ của mình ở vị trí nào.                                                                                     

"Hàm răng của anh ta không đẹp, hơn nữa còn hơi ố vàng".                                                                                                 

Ngay cả Tôn Phương nghe xong cũng quay sang nhìn Tô Hạ Hoan với vẻ quái đản, tựa hồ đang muốn hỏi : Đây là cái lí do vớ vẩn gì vậy?.                                                                                                

Trần Vân Nhã cũng ngây người giây lát, dường như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó :"Cũng đâu đến nỗi khó coi lắm?Tôi không có cảm giác gì cả, hơn nữa răng anh ta bị ố thật sao? Chỉ là răng không trắng sáng thôi mà".                                                                                                                                               
Cảnh tượng đầu tiên xuất hiện trong đầu Tô Hạ Hoan lúc này là hàm răng tăm tắp, sạch sẽ, trắng bóc của Tô Triệt. Cũng giống như chính con người anh vậy, không tìm được một chút khuyết điểm nào, khiến người ta cảm thấy vô cùng bực bội.