ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP37

Hồi nhỏ, Tô Hạ Hoan cực kỳ thích ăn kẹo, rất hay lén lút ăn sạch sẽ chỗ kẹo bố mẹ mua về. Phải đến tận khi cô cảm thấy răng đau nhức, bố mẹ mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề và nghiêm nghị cảnh báo cô : không được ăn quá nhiều kẹo, đồng thời yêu cầu Tô Triệt giám sát cô.                                                                                         

Tô Hạ Hoan chưa khi nào cảm thấy Tô Triệt đáng ghét như vậy. Anh không cho phép cô ăn kẹo, anh biết thứ kẹo mềm mềm dẻo dẻo đó ngon cỡ nào không? Thứ hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng tựa pháo hoa nở rộ ấy dường như khiến cả thế giới đắm chìm trong đường mật.                                                                                                                                                    

"Tô Triệt, chỉ một Viên thôi mà,em ăn một Viên cũng không được sao?".                                                                                                                                                 

"Không được". Tô Triệt hoàn toàn không có ý định thương lượng với cô. Rõ ràng chỉ là một cậu nhóc, nhưng chẳng hiểu anh học ở đâu được thói công tư phân minh đó :"Em ăn một Viên thì sẽ ăn thêm Viên nữa, sau đó lại ăn tiếp thêm Viên nữa nữa, không có điểm dừng".                                                                                                                      

Làm gì có chuyện khoa trương như thế?.                                                                                                                                  

Tô Hạ Hoan rất giận Tô Triệt, anh thật sự không cho cô ăn kẹo, dù chỉ một Viên!.                                                                                                                                  

Sự tức giận của Tô Hạ Hoan chẳng nhận được chút quan tâm nào của Tô Triệt. Ngược lại, cô không bám riết anh đòi kẹo nữa, anh càng thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Kết quả là, Tô Hạ Hoan cả ngày chỉ muốn ăn kẹo, vừa nghĩ đến kẹo là nước miếng chảy ròng ròng. Sau đó cô chạy như bay tới trước mặt Tô Triệt, kéo gấu Áo của anh, nũng nịu với vẻ đáng thương:"Em muốn ăn kẹo, hu hu hu....".                                                                                                                                       T

ô Triệt nghiêm nghị cảnh báo cô:"Hàm răng của em mà xấu quá,sau này không lấy được chồng đâu".                                                                                          

"Vậy sau này em lấy anh được không?". Tô Hạ Hoan nước mắt lưng tròng cảm thấy đề nghị này quá hợp lý. Như vậy cô có thể chọn ăn kẹo, được không?.                                                                                                                            

"Không được".                                                                                                                  

"Vì sao chứ?".                                                                                                                   
"Bởi vì em không kiềm chế được sự dụ dỗ, sau này làm răng chắc chắn sẽ khó coi vô cùng, mà anh không thích những đứa trẻ xấu xí".                                                                                             

 "Nhưng.... Sao có thể chỉ vì hàm răng xấu mà không thích người ta chứ, anh gạt người!".                                                                                                             

"Anh không gạt em".Tô Triệt cầm một Viên kẹo đặt trước mặt cô:"Em ăn đi, sau này anh mặc kệ em luôn. Đợi đến lúc em ăn nhiều kẹo,răng trở nên xấu xí, không ai thích em nữa, cũng không ai muốn lấy em làm vợ, tương lai em sẽ cô độc một mình đến già...".                                                                                
"Hu hu hu..".                                                                                                                     

Khi ấy Tô Hạ Hoan cảm thấy thứ được anh bỏ vào tay không phải kẹo mà là bom mìn. Cô khóc nấc lên, khóc đến hụt hơi và từ ấy không bao giờ chịu ăn kẹo nữa.