ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP43

Nhiều năm về sau, Tô Hạ Hoan chợt nhớ lại chuyện này. Cô cố gắng hồi tưởng chuyện xảy ra vào mùa hè sau kỳ thi đại học năm ấy. Tô Triệt và một vài bạn học cùng ra nước ngoài du lịch, cô không đi theo mà tham gia một khoá học hội họa. Hơn hai tháng học hành chẳng mang tới thành quả gì to lớn, nhưng những thứ cô nghiêm túc vẽ ra cũng đâu ra đấy chứ không đến nỗi nào.                                                                                                                            

Thế mà sau khi đi du lịch trở về, Tô Triệt dường như lại không vui? Cô chú cho rằng Anh gặp chuyện buồn trong thời gian đi du lịch, còn cô thoáng nghĩ: Việc Tô Triệt không vui có liên quan đến việc cô không chọn Đại học B không?.                                                                                                                   

Tô Hạ Hoan mày thật sự nghĩ quá nhiều rồi.                                                                                                                                

"Cô đang nghĩ gì thế?". Lương Kiến Vũ phá tan hồi ức của cô.                                                                         

"Tôi đang nghĩ năm xưa tôi đã dựa vào thành tích thi đại học khiến mọi người sửng sốt thế nào".                                                                                                      

"Sau đó chìm đắm luôn vào câu chuyện?".                                                                                                                                 

Tô Hạ Hoan cố tình thở dài :"Hết cách rồi, ai bảo sau khi thi đại học xong, tôi từ hoa khôi của thôn trở thành hoa khôi của thị trấn chứ? Có thể nói đây là một sự thay đổi về chất".                                                                                                                                        

"Thật đáng tiếc, tôi không được tận mắt chứng kiến sự thay đổi của cô".                                                                                  

"Không cần phải thấy tiếc, Anh có cả đám hoa khôi thành phố để ngắm mà.  ".                                                                                                                                       

"Vậy cô có định giành vị trí hoa khôi thành phố không?".                                                                                                       

"Tôi dựa vào thành tích thi đại học mới miễn cưỡng trở thành hoa khôi thị trấn. Nếu muốn tiếp tục vươn lên tầm hoa khôi thành phố, chắc tôi phải thi nghiên cứu sinh mới được. Khả năng học tập bẩm sinh của tôi quá ít ỏi, đã dùng sạch từ lâu rồi. Đại quân thi nghiên cứu sinh làm tôi sợ mất mật, thế nên đành lầm lũi quay về, sao dám tranh giành?".                                                                                                         

Lương Kiến Vũ bị cô nói đến á khẩu.                                                                                                                                          

Chiếc xe dừng lại trước khu nhà cô ở, Anh ta nghiêng người nhìn cô:"Tô Hạ Hoan, cô thật sự không định cân nhắc tới tôi sao?".                                                                                                          

"Tôi cảm thấy dù gì Anh cũng thích hợp với một cô hoa khôi thành phố".                                                                                 

Lương Kiến Vũ cực kỳ khó xử. Anh ta tự nhận thấy điều kiện của mình không tệ, nhưng lại vô số lần "đυ.ng tường" khi đối diện với cô:"Thái độ này của cô sẽ khiến tôi nghĩ rằng lâu nay cô vẫn đang chờ đợi một người đấy".                                                                                                                             
"Ừm, tôi đang chờ đợi chân mệnh thiên tử của tôi!".                                                                                                                 

"Vậy nếu cô không đợi được, có thể quay đầu xem xét tới tôi".                                                                                                     

Tô Hạ Hoan phì cười :"Anh không thích hợp với mấy câu này đâu, thật đấy". Sau đó vẫy tay chào anh ta rồi kéo cửa bước xuống xe.