ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP44

Tô Hạ Hoan vừa đi vào trong khu nhà thì di động đổ chuông là điện thoại của "mẫu thân đại nhân".                                                                                                     

"Hoan Hoan à, mẹ và bố con gọi người tới sửa sang rồi. Con qua xem còn muốn trang hoàng thêm gì không. Lúc chọn nguyên vật liệu con cũng phải xem qua kiểu dáng thế nào nhé. Đúng rồi, Tô Triệt hiện không ở Yên Xuyên,tới lúc đó con cũng chọn nguyên vật liệu giúp nó đi, hỏi xem nó thích phong cách như thế nào. Cứ chụp ảnh gửi qua wechat cho nó hoặc quay clip cũng được... Tóm lại mấy cách mà đám thanh niên các con xem được ấy.....".                                                                                                                             

Còn phải giúp nhà Tô Triệt chọn nguyên vật liệu ư? Chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy bực bội.                                                                                                                   

Tô Hạ Hoan chợt phát hiện ra, lúc đó Tô Triệt vội vã quay lại thành phố B, họ đều chưa đi xem nhà, không hề biết nhà của hai người cách nhau bao xa. Nếu cách quá xa, cô phải chạy qua chạy lại như thế thì phiền chết mất.                                                                                   

"Mẹ, nhà của Tô Triệt cách nhà con xa lắm không? Nếu xa quá thì.....".                                                                                                                                        

"Không xa,ở ngay sát vách thôi". Sát vách? Bàn tay cầm di động của Tô Hạ Hoan chợt rung lên, suýt nữa đánh rơi chiếc máy xuống đất :"Mẹ à, sao lại mua nhà sát vách nhau chứ, việc này.... ".                                                                                                                            

"Sát vách thì có làm sao,trước đây hai gia đình chúng ta cũng sống cạnh nhau đó thôi!".                                                                                                                          

Hai nhà sống cạnh nhau trong thôn và hai căn nhà sát vách ở thành phố liệu có giống nhau được không? Tô Hạ Hoan vò đầu bứt tai : "Làm sao giống nhau được ạ !".                                                                                                             

"Có gì không giống chứ. Trước đây con và Tô Triệt còn ngủ chung một giường cơ mà.!".                                                                                                                     

"Đó là lúc nhỏ mà mẹ, con chẳng còn chút ký ức nào. Lúc đó cả hai đứa đều không hiểu chuyện, bây giờ khác rồi! Sống gần nhau như vậy, không có một chút riêng tư nào, cảm giác cứ kỳ quặc sao ấy!".                                                                                                                            

"Có xa xôi gì đâu, lúc đó con học cấp hai mà......".                                                                                                                      

"Lúc học cấp hai con đâu có cùng....". Tô Hạ Hoan bỗng nhớ ra chuyện gì đó, không dám phản bác tiếp nữa.                                                                                                                                   

"Nhớ ra rồi chứ gì? Lúc đó mẹ còn cảm thấy khó hiểu. Sao nhà bên ấy phải trả hơn năm trăm đồng tiền điện mà nhà mình chỉ mất mấy đồng.... Lúc đó sao không thấy xấu hổ đi? Dù gì cũng là bạn bè lớn lên cùng nhau, có gì đâu mà kỳ. Sau này con kết hôn rồi, nếu bị chồng bạo hành thì còn có Tô Triệt giúp đỡ".                                                                                                                        
 "Mẹ ruột của con ơi, mẹ có thể nghĩ tốt một chút cho con không?".                                                                                   

"Ờ, thế chuyện bạn trai đã có tiến triển gì chưa?".                                                                                                                     

"Mẹ, con còn có việc, con cúp máy trước đây".                                                                                                                               

Tô Hạ Hoan ấn nút ngắt máy ngay lập tức, sau đó hít một hơi thật sâu.Ban nãy, việc cô nhớ đến hoàn toàn không phải cảnh"sống chết có nhau"của cô và Tô Triệt vào mùa hè năm lớp Tám, mà là lần có người thân thích trong thôn qua đời, bố mẹ họ đều phải về giúp đỡ,chỉ còn mình họ ở lại thị trấn.