ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP45

Tối hôm ấy, cô bỗng rất muốn ăn kem, bèn gọi điện vào máy bàn nhà Tô Triệt, rủ rê anh đi mua kem cùng mình.                                                                                                                                         

Hồi ấy rất thịnh hành trò chụp ảnh đầu to, trên đường có mấy nhà đã mua chiếc máy ấy về kinh doanh nữa kìa. Cô còn cầm một sấp ảnh đầu to dày cộp tới gặp Tô Triệt.                                                                                                       

Họ không chỉ đi mua kem mà còn ôm về một túi đồ nướng. Hai người ngồi trong nhà Tô Triệt ăn uống đã đời, sau đó cô lôi đống ảnh đầu to ra, để anh chọn một tấm bất kỳ.                                                                                               

Đó là đãi ngộ có chỉ một mình anh có, được quyền tùy ý lựa chọn. Những người khác dù có muốn đến đâu vẫn phải xem tâm trạng của cô có thích hay không.                                                                                                                               

Tô Triệt cầm xấp ảnh đầu to lên, xem từng tấm, từng tấm, rồi chê từng tấm, từng tấm. Tấm này chụp quá béo, tấm kia chụp quá mờ....                                                                                             

Tô Hạ Hoan tức giận điên người, thở hồng hộc, chỉ muốn ném ngay xấp ảnh ấy đi.                                                                                                                                 

Sau đó, hai người ầm ĩ một phen rồi đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Hạ Hoan phát hiện mình và Tô Triệt nằm chung một giường, câu nói đầu tiên của cô là:"Nếu như ở thời cổ đại, cậu phải lấy tôi lâu rồi đấy".                                                                                                  

Tô Triệt dụi mắt hỏi :"Gì cơ?".                                                                                       

"Không có gì".                                                                                                                   

Cô bỏ chạy khỏi nhà Tô Triệt với tốc độ nhanh nhất, vài phút sau lại rầu rĩ quay về. Sau đó cô nhìn thấy Tô Triệt đang cầm xấp ảnh đầu to mà mình bỏ quên đứng nghiêng người dựa vào cửa đợi cô, dường như biết chắc cô sẽ quay lại lấy chúng vậy.                                                                                        

Cô lấy lại xấp ảnh, đi một quãng xa mới nhớ ra mình quên không hỏi anh, rốt cuộc anh có chọn tấm nào không?.                                                                                                                                           

Cô lật xem từng tấm, vì chụp quá nhiều, vì chê không đẹp liền vứt đi, thế nên giờ tính đi tính lại, cô cũng không chắc liệu anh có cầm tấm nào không.                                                                                                                                        

Về sau cô nghĩ, nếu anh chê nó không đẹp thì sau này mình sẽ chụp một bức ảnh thật đẹp cho anh xem!.                                                                                 
Chỉ có điều, hình như không có "sau này nữa....."