ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP46

Mùa hè kết thúc năm lớp Tám, nền nhiệt ở Yên Xuyên cao liên tục không hạ. Hơi nóng hầm hập đặc sệt trong không khí tựa hồ muốn hút cạn từng giọt nước trên nền đất nơi này. Đất đai cằn khô, cây cối xác xơ, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ là có thể thêu rụi đồng cỏ úa tàn. Khi ấy, Tô Hạ Hoan và Tô Triệt hào hứng quay trở về căn nhà cũ trong thôn, lần đầu tiên sống những ngày tháng mặc sức chơi đùa, hoàn toàn không có sự quản thúc của bố mẹ.                                                                                                                                       

Thời gian đó, bố mẹ họ đang dốc hết sức mình phấn đấu cho một tương lai tươi đẹp, nói dễ nghe một chút là đang tiến hành đầu tư, còn nói khó nghe hơn là đang lao vào ván cờ phú quý. Sau khi trong tay có một chút vốn, tâm trạng họ phơi phới hẳn lên, cảm thấy bản thân mình quá lợi hại, làm sao có thể chịu số phận luồn cúi, oằn mình trong thị trấn Bạch Hồ. Phải dùng số vốn trong tay để nó tiếp tục sinh lời, lên thành phố đầu tư, bét nhất cũng phải đầu tư được gì đó trong khu Trường Duyệt. Vì vậy, họ bận rộn đến quên cả chơi bời.                                                                                            

Việc con cái ngoan ngoãn hay không, đa số đều thích dùng thành tích quyết định. Thế là những thành tích thi cử đẹp tuyệt vời của Tô Triệt và Tô Hạ Hoan lập tức được họ bước vào con đường "ngoan ngoãn và biết nghe lời". Những đứa trẻ nghịch ngợm, ương bướng thì cần phụ huynh quản thúc, tránh để chúng đi gây chuyện thị phi. Nhưng những đứa trẻ ngoan thì không cần. Chúng luôn khiến bố mẹ yên lòng, không phải tốn quá nhiều thời gian để trông chừng. Nếu xem xét ở góc độ này thì có phần châm biếm, bởi chính những đứa trẻ ngoan lại không cần quản giáo, thậm chí có thể ít được quan tâm hơn.                                                                                         

Nhưng đối với những đãi ngộ như thế,  Tô Triệt và Tô Hạ Hoan cực kỳ vui sướиɠ. Họ vui vẻ rời xa tầm mắt của bố mẹ mà bố mẹ cũng hài lòng với việc không phải lo lắng cho con, một lòng tập trung vào chuyện làm ăn, cả hai đều tốt đẹp êm xuôi.                                                                                    

Việc muốn trở về căn nhà trong thôn sống, Tô Hạ Hoan nghĩ nát óc cũng không tìm ra được một cái cớ. Dẫu sao sống ở thị trấn vẫn tiện lợi hơn, chuyện ăn uống cũng không có vấn đề gì. Về thôn thì khác, mỗi bữa đều phải tự mình nấu nướng, ra ngoài mua đồ ăn sẵn bất tiện vô cùng.                                                                                          

Nhưng Tô Triệt lại có thể nói ra ba lý do trước mặt bố mẹ anh một cách rành mạch, đầy lý lẽ : Lý do thứ nhất, họ không còn nhỏ nữa, nên học cách sống tự lập thực sự, sớm thích ứng để sau này dù có phải sống xa bố mẹ cũng không bỡ ngỡ trước những hoàn cảnh khó khăn. Quê nhà rất gần, vừa có thể thỏa mãn được suy nghĩ muốn thử sống tự lập của họ, vừa giúp họ nếu có vấn đề gì vẫn có thể báo ngay với bố mẹ. Lý do thứ hai, ông nội và bà nội của anh vẫn sống ở nông thôn. Tuy rằng ông bà sống chung với bác cả những nếu anh về quê sống, thi thoảng vẫn có thể về thăm ông bà, thể hiện lòng hiếu thảo. Lý do thứ ba, những căn nhà ở quê chất lượng không so được với thành phố, bỏ không trong một thời gian dài thì chỉ sau một cơn gió dữ, một trận mưa to sẽ rất dễ sập. Anh quay về đó sống cũng có ý muốn chăm nom nhà cửa.                                                                                 

Tô Phong và Đường Anh lập tức bị con trai thuyết phục.                                                                                                            

Tô Triệt muốn về nhà cũ sống, Tô Hạ Hoan dĩ nhiên sẽ đi theo.