ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP47

Tô Hạ Hoan quả thực khâm phục anh không sao kể hết. Cô xách túi lớn túi nhỏ ngồi trên chiếc xe trở về quê, miệng vẫn còn liến thoắng liên hồi:"Cậu giỏi bịa chuyện quá đấy. Một người như cậu thật đáng sợ, nói dối mà cũng tìm ra được cả đống lý do để thuyết phục người ta".                                                                                                        

"Tôi bịa chuyện chỗ nào?". Tô Triệt bĩu môi.                                                                                                                                  

"Rõ ràng cậu muốn về đó... để chơi mà!".                                                                                                                                       

"Đó là bản thân cậu thì có, còn tôi về quê là để hiếu kính ông bà ".                                                                                      

"Hừ, tôi cũng vậy".                                                                                                             

Hai đứa trẻ choai choai trở về căn nhà đầy bụi bặm, ban đầu họ có chút suy sụp, nhưng sau đó cũng đành chấp nhận số phận. Căn nhà ở nông thôn rất rộng rãi, nhiều phòng, họ hoàn toàn không cần phải dọn dẹp cả hai căn. Thế là hai người quyết định oản tù tì, ai thắng sẽ ở trong nhà người đó.                                                                                                                                

Tô Triệt thắng, thế là hai người họ bắt đầu phì phò dọn dẹp phòng ốc. Đầu tiên là dọn dẹp đồ lặt vặt, sau đó là phủi bụi cho nhà cửa, cuối cùng là rửa những đồ mới bằng nước sạch rồi lấy nước nóng tráng qua. Thế là ngày đầu tiên trôi qua trong bận rộn như thế, buổi tối họ chỉ úp đại một bát mỳ gói rồi lăn ra ngủ.                                                                                                                   

Chiếc điều hòa cũ lắp trong phòng Tô Triệt vẫn còn dùng được, mỗi lần họ phải oẳn tù tì, ai thắng sẽ được ngủ giường, người thua phải trải chăn nằm dưới đất. Tô Hạ Hoan chơi xấu, dù thua cũng không chịu làm theo, cuối cùng Tô Triệt đành phát huy một chút phong độ con trai nhường giường cho cô vậy. Cũng may thời tiết nóng nực nên ngủ dưới đất không vấn đề gì.                                                                                                                                          

Trong phòng điều hòa không khí mát mẻ dễ chịu, bên ngoài lại nóng nực giống như có một ngọn lửa không thể nào dập tắt. Tô Hạ Hoan rất hay đứng ngay ở cửa phòng, lúc thì cảm nhận sự mát rượi, lúc lại cảm nhận ngọn lửa dữ dội kia. Hai cảm giác hoàn toàn khác biệt mang đến trải nghiệm độc đáo lạ lẫm khiến cô chơi đến hăng say. Sau mấy lần khuyên can vô ích, Tô Triệt đành từ bỏ, giả vờ không nhìn thấy gì.                                                                                                                  

Cuộc sống ở nông thôn nếu chỉ kéo dài một, hai ngày thì rất thú vị, nhưng lâu hơn một chút sẽ cực kỳ nhạt nhẽo.  Tô Triệt và Tô Hạ Hoan thẳng thừng gọi tất cả đám trẻ con nông thôn về nhà. Cả đám trẻ ngồi trong căn phòng điều hòa, chơi bài, chơi game, xem tivi gì đó, ồn ào vô cùng.