ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP48

Bản thân Tô Triệt và Tô Hạ Hoan không thường xuyên ở lì trong nhà mà hay lên thị trấn cạnh Bạch Hồ để dạo phố, mua đồ, mua kem, dưa hấu và đủ các loại đồ ăn thức uống, lúc về kiểu gì cũng xách cả đống túi lớn nhỏ trong tay. Thậm chí có lần vì mua quá nhiều đồ, họ quyết định gọi hẳn xe đưa về.                                                                                                                                    

Hai người nhân tiện mua cho ông bà nội mình một ít đồ. Nhận được phản hồi nhiệt tình của ông bà, họ lại càng hay mua đồ hơn, từ tiện đường trở thành cất công.                                                                                                               

Có lúc vì quá nhàm chán, họ ngồi xe lên thành phố chơi, uống mấy cốc trà sữa mát lạnh, ăn những món đắt đỏ hơn một chút, cuối cùng mua một ít đồ mà thị trấn không có rồi xách đủ các loại túi trở về nhà.                                                                                                         

Thời tiết oi ả, hoàn toàn không có một giọt mưa. Chẳng bao lâu sau, nước giếng sắp cạn và hệ thống nước máy ngừng hoạt động, hoàn toàn không đủ để cung cấp nước cho nhu cầu sử dụng của người dân trong thôn nữa.                                                                                                                                            

Tô Triệt sầu não về vấn đề nước nôi, Tô Hạ Hoan lại cảm thấy ngạc nhiên. Ở thời đại này mà vẫn còn chuyện cắt nước, giống như giây phút đại họa hạn hán sắp đến mà mấy bộ phim truyền hình hay diễn vậy. Cô không cảm thấy đáng sợ, chỉ cảm thấy thú vị cực kỳ.                                                                                                                            

Tô Triệt thông minh nhanh nhạy, bỗng nhớ ra trong nhà thật ra còn một giếng nước ngầm, có điều chất lượng không còn tốt nữa. Mấy năm trước, trong nhà còn từng mở cái giếng đó ra xem.                                                                                                                                          

"Nước này uống không được đâu". Tô Hạ Hoan vui vẻ nhìn Tô Triệt đẩy phiến đá chặn trên miệng giếng. Giếng sâu hun hút không nhìn thấy đáy, làn nước mờ ảo đến ghê người.                                                                                 

"Tớ đâu có bảo cậu uống".                                                                                              

"Vậy có tác dụng gì?". Tô Hạ Hoan bĩu môi.                                                                                                                                    

"Có thể dùng để tắm rửa, giặt quần Áo, còn nước uống thì mang thùng ra giếng lấy".                                                                                                                                

Chủ ý này cũng không tệ đâu. Nước để họ nấu nướng và uống vốn không nhiều, mà tắm giặt lại cần quá nhiều nước. Như vậy vấn đề sử dụng nước được giải quyết êm xuôi rồi.                                                                                              

Nhưng phải làm sao để lấy được chỗ nước giặt giũ, tắm rửa này cũng là một vấn đề đau đầu.                                                                                                            

Tuy vậy, chuyện này không làm khó được họ. Khi người lớn đi gánh nước, lấy sợi dây thừng trên đòn gánh cột chặt vào những chiếc thùng rỗng, thả vào trong nước là có thể nâng một thùng nước lên. Họ không có bản lĩnh đó nhưng vẫn có thể nghĩ cách khác mà!.                                                                                                                                           
Thế là sáng hôm sau, Tô Triệt & Tô Hạ Hoan lén lút ra phía sau thôn, cầm dao chặt một cây tre, phạt hết cành lá rồi hoan hỉ vác về nhà, dùng cây tre mắc vào một chiếc thùng dầu đã rửa sạch, như vậy từ nay có thể lấy nước từ dưới giếng lên.                                                                                                                   

Họ còn chưa kịp vui mừng vì kiệt tác của mình thì đã nghe thấy một hộ gia đình trong thôn đứng đó la mắng in ỏi :"Ai ăn trộm tre nhà ông sẽ không được chết tử tế.....".                                                                                                    

Tiếng mắng chửi ấy vang rền như sấm dậy, những lời thô tục văng ra liên tiếp, làm như gia đình ông ta không phải bị ăn trộm một cây tre mà là bị gϊếŧ cả nhà vậy. Tô Hạ Hoan sợ run người, nói sao cũng không chịu bước ra khỏi cửa. Tô Triệt cười cô cứ như vậy có khi lại làm lộ chuyện. Lúc họ đi chặt tre làm gì có ai nhìn thấy, sợ gì chứ?.                                                                                                                                 
Tóm lại, từ sau lần đó, chỉ cần nhìn thấy người của gia đình nhà kia, Tô Hạ Hoan nhất định sẽ vòng đi đường khác. Tiếng mắng chửi của nhà họ vài ngày sau vẫn còn văng vẳng bên tai cô.