[Đồng Nhân Boboiboy] Cấm Yêu

Trầm Cảm, Tự Kỷ. Tôi Muốn Được Biến Mất

Tại sao?

Tại sao tôi lại tồn tại chứ?

Vì muốn tôi phải học giỏi

Vì muốn tôi phải bằng người khác

Vì tôi là con gái

Phải không?

Các người sinh tôi ra có phải chỉ muốn nở mặt nở mày với người khác, phải không?

Các người vốn dĩ không muốn sinh tôi ra phải không?

Tại sao vậy?

Tại sao lại bắt tôi phải làm theo ý của các người chứ?

Tại sao tôi phải ăn mặc đẹp

Tại sao tôi phải giữ cơ thể sạch sẽ

Tại sao tôi phải ngưng việc tôi đang làm

Tại sao tôi phải yêu thương bản thân mình

Đây đâu phải ý muốn của tôi, đây đâu phải ước nguyện của tôi, tại sao tôi phải quan tâm đến. Tại sao!!????

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

TẠI SAO?

TẠI SAO?

TẠI SAO?

Nói đi chứ, tại sao?

Tôi là cái gì của mấy người hả, là con, là người thân, hay là một công cụ để các người có thể nở mày nở mặt với người khác.

Tôi rốt cuộc kiếp trước đã đắc tội gì với các người mà lại hành hạ tôi như vậy.

Một đứa con gái không thể nói chuyện to tiếng

Một đứa con gái không được đi đứng thô lỗ

Một đứa con gái phải nói năng lịch sự

Học giỏi

Biết giặc quần áo

Nấu cơm

Mấy người rốt cuộc coi tôi là gì hả?

Một công cụ phải không?

Mấy người gϊếŧ tôi rồi bắt tôi phải tạo ra một tôi khác theo ý muốn của mấy người phải không?

Tôi đã chết rồi!

Đã chết mười mấy năm rồi!

Sao lại không chịu buông tha cho tôi, tôi đã làm gì sai hả, để ra nông nổi này!

Chị ta có gì hay chứ! Học giỏi thì sao, xinh thì sao, chăm chỉ thì sao

Liên quan gì đến tôi

Các người muốn có một đứa con để có nở mày nở mặt với mọi người, để tự hào với thế gian thì đi mà nhận nuôi chị ta đi.

Nói với tôi làm gì, để tôi ghen tị sao?

Tim tôi chết rồi, hồn tôi vỡ rồi

Còn đâu cảm xúc để mà ghen ghét chứ!

Làm ơn để tôi yên đi, mấy người phiền quá! Sao không chết hết đi?

Nè, sao không chết hết đi? Mấy người chết rồi thì tôi vui lắm đó, biết không?

Chết rồi thì không làm phiền tôi nữa, sẽ không còn ai bảo tôi phải như thế này thế kia nữa, chỉ còn mình tôi thôi, không phải rất tuyệt sao?

Im đi, biến đi, cút đi.

Tôi không thương ai cả, tôi không thương mấy người cũng không thương con em đó, cũng không thương ông thương bà, không thương bất kì anh chị em họ hàng nào hết, cũng không thương người chị họ giỏi giang việc học việc nhà đó.

CÚT ĐI!

Cút đi và biến khỏi cuộc đời tôi như chưa từng tồn tại, tôi không thương ai cả cũng không thương chính bản thân tôi.

Rõ ràng tôi có thể chết, tại sao lại kéo tôi lại. Tại sao?

Ước nguyện ấp ủ mười mấy năm chỉ vì một cú điện thoại mà tan tành hết.

Bao giờ tôi mới được chết vậy?

Sao không để tôi chết đi!

Các người là một lũ độc ác, tại sao lại không cho tôi chết chứ? Còn muốn hành hạ tôi tới bao lâu nữa?

Tim đau quá, linh hồn mệt mỏi quá! Tôi muốn ngủ nhiều một chút.

Tôi muốn là chính tôi, dù chỉ một lần trong đời.

Nếu không cần thì vứt nó đi, giữ lại làm gì?

Tôi lắng nghe người khác tâm sự, vậy thì ai lắng nghe cho tôi đây?

Tôi giúp người khác, vậy thì ai giúp tôi đây?

Tại sao tôi phải hơn người ta chứ? Tại sao phải trở thành ông này bà nọ chứ? Tại sao phải chứng minh cho người khác thấy tôi tài giỏi chứ?

Tôi muốn tìm một khoảng lặng trong một thế giới ồn ào

Tôi muốn lạc trong giấc mộng để tìm chốn bình yên

Tôi muốn cất tiếng hát để người hiểu nỗi buồn
Tôi muốn mình biến mất như chưa từng tồn tại

Đừng tìm, đừng gọi, đừng lo, đừng níu giữ

Để tôi đi

Nó làm tôi hạnh phúc

Tôi vỡ ra rồi thành vạn mảnh

Tim đã vỡ vì ép quá chặt

Hồn đã vỡ vì xác không cần

Bóng tối làm tôi thấy bình an

Chốn nhân gian này quá xô bồ

Mà tôi lại thích tĩnh lặng, đơn giản

Quá nhanh? Vậy đừng nhìn

Quá chậm? Vậy đừng chờ

Bởi tôi sẽ từ từ biến mất

Như đóa hoa đã nở rồi tàn

Như cơn mưa đến rồi đi

Như cơn gió xuất hiên trong chốc lát

Tôi muốn ngủ, một giấc ngủ bình yên

Giữa chốn nhân gian lạc vào cõi chết.

Mộng Lạc Nhân Gian. Lạc Ẩn

Nè!

Hình như tôi bệnh rồi!

Căn bệnh này....không ai cứu nỗi.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tasukete!