||AllxSư Tử|| •• Tiểu Thái Dương (✔)

.3. Orange Biscuit, Libra

.3. Bánh quy cam, Thiên Xứng.

Sư Tử tỉnh lại chỉ vài giờ sau đó. Chỉ mới ba hay bốn tiếng đã trôi qua.

Bên ngoài ánh nắng đã lên, dù rất yếu ớt. Trời đã trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh.

Sư Tử sau khi thử bước xuống sàn, đã có thể đứng được và đi lại được. Tranh thủ khi không có ai ở quanh, cậu lật áo, xem xét qua cái vết thương ở bụng của mình. May là nó chỉ dài, chứ không sâu. Các ngón tay và khớp tay cũng có phản xạ bình thường. Như thế này là ổn.

Đánh mắt sanh bên cạnh, tay cậu vừa chạm vào một vật gì đó mềm mềm.

Là áo quần mới.

Áo của cậu đã rách rất nhiều mảng, đó có lẽ là lý do.

Sư Tử ôm lấy cái bộ quần áo, di chuyển về phòng vệ sinh nho nhỏ ở sau tấm màn. Đã mười mấy tiếng đồng hồ rồi, cậu mới lại được thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Khi Sư Tử hoàn tất thay đồ và vài chuyện cá nhân, cậu bước ra cửa và đóng nó lại, đang vén tấm màn thì,

"Xem ra chân cậu đã đỡ hơn một chút rồi."

Sư Tử trước giật mình, sau quay sang nhìn rồi mới nhận ra đó là giọng nói điềm đạm, nghiêm khắc cậu đã nghe vào sáng nay. Phải trách Thiên Yết cứ lẩn quẩn trong suy nghĩ cậu không dứt ra, thật khó chịu. Lúc này, tốt nhất hắn đừng để cậu thấy được khuôn mặt hắn. Sư Tử siết nắm đấm, trong đầu hiện ra viễn cảnh được thỏa thích dần hắn một trận.

"Cậu ăn cơm trưa không?" Ma Kết hỏi, cắt ngang dòng ý định bạo lực của Sư Tử. "Tôi có thể lấy nó cho cậu nếu cậu muốn."

Ma Kết kiên nhẫn chờ cậu quyết định, thái độ như đang chăm sóc một đứa trẻ nhỏ.

"Không, tôi có thể tự đi, anh chỉ đường." Cậu nhìn Ma Kết gật đầu, rồi bước đi trước.

Chẳng biết có việc gì, đột ngột Ma Kết dừng lại nửa quãng, Sư Tử thiếu chút là áp mặt vào anh ta.

"Khoan đã. Ở ngoài không có máy sưởi." Ma Kết nói ngắn gọn. Trước khi cậu kịp hiểu ra anh là đang nói về cái gì, chiếc áo khoác dày đã được quấn lên vai cậu.

Cậu định nói không cần, lại bị cắt ngang bởi cái nhíu mày từ anh.

"Tôi là bác sĩ, lời tôi nói, cậu không được trái lời." Lần thứ hai nghe nó, cậu hiểu ra được Ma Kết dù biểu cảm trông không giống thế, anh hoàn toàn không có ý xấu. Anh hoàn toàn tử tế với cậu đấy thôi.

Ma Kết là người rất tử tế là đằng khác.

Sư Tử cười nhạt... Cùng những câu chữ, mà sao ý niệm lại khác nhau.

"Sư Tử."

Cậu có chút giật mình ngước mắt lên, thấy Ma Kết đang giữ lấy cánh cửa đẩy của bệnh viện, đứng lặng chờ cậu đi qua.

Cậu không thể để bản thân cứ thất thần như thế này mãi.

Sư Tử theo Ma Kết ra ngoài phòng, quả nhiên không khí trở nên lạnh buốt. Đến cả hơi thở của cậu cũng muốn đóng băng.

Cậu siết chặt cái áo khoác Ma Kết đưa cho, đột ngột xộc vào mũi cậu là mùi hương xa lạ. Dù cậu không biết mùi này của ai, nhưng chúng rất dễ chịu và khiến cậu tỉnh táo. Có cảm giác rất giống mùi hương ngọt ngào của cà phê.

Sư Tử vô thức hít vào thêm một chút. Tình cảnh này cứ như đặt trước người đói một dĩa cơm gà chiên vàng ươm bắt mắt.

Ma Kết khi nhìn qua đáy mắt, thấy Sư Tử dụi mặt vào cái áo như một con mèo.

Cái áo đó Ma Kết mặc vào cởi ra không để ý, có khả năng khi đó anh chưa uống thuốc. Sư Tử làm thế, có khi có hại cho cậu ta. Nhưng dù sao thì tính hướng Sư Tử cũng chưa được rõ ràng, anh còn đang chờ cơ hội để tìm hiểu, không nên đánh rắn động cỏ ngay lúc này.
Ma Kết giơ ngón tay nâng mắt kính, cố điều chỉnh suy nghĩ của mình. Dù là nghĩ thế, anh vẫn có thể cảm nhận má anh ấm dần lên. Sư Tử không hề hỏi cái áo là của ai, cậu cũng chẳng biết cái áo là của ai, cậu chỉ vô thức mà làm thế, hành động của cậu chẳng có ý nghĩa gì cả.

Ma Kết tự bảo bản thân như thế, nhưng mọi thứ không dễ dàng nghe theo.

Ở phía sau, Sư Tử vẫn theo hướng anh mà đi, cậu có vẻ đã trở lại như bình thường.

"Đến rồi." Cả hai cùng bước vào trong căn phòng.

Bao phủ lấy cậu là hơi ấm của máy sưởi và mùi thức ăn thơm nức mũi tràn ngập khắp không gian. Xung quanh đây có khá nhiều bàn, trông mọi thứ khớp với miêu tả nhà ăn chung mà cậu vừa đọc được trên tấm biển ở ngoài cửa. Từ cửa sổ, ánh nắng chiếu vào căn phòng sơn trắng, khiến chúng như bừng sáng. Ngay cả bàn ghế cũng được bày trí rất ưng mắt.
Sư Tử ngồi xuống ngẫu nhiên một bàn, xoay xoay cái chân tê cứng.

"Cậu muốn ăn gì?" Ma Kết đứng ngay bên cạnh, nhìn xuống Sư Tử đang yên vị trên ghế như muốn kiểm tra cậu có ổn không.

Bác sĩ luôn là ân cần như vậy sao, Sư Tử tự đồng ý với câu "Lương y như từ mẫu".

Nghĩ lại, Ma Kết luôn rất chu đáo, cậu chưa từng gặp một người lạ nào đối xử tốt với cậu đến thế. Băng bó cho cậu, lo lắng cho cậu, chăm sóc cho cậu, kiên nhẫn vì cậu, con người tên Ma Kết này thật sự khiến cậu cảm động. Kể cả anh có làm như thế chỉ vì cậu là bệnh nhân, những hành động đó vẫn là đáng trân trọng. Cả một thời niên thiếu, kể cả là người hầu, chẳng ai một lần vì cậu mà quay đầu nhìn lại.

Sư Tử vì thế mà chỉ trốn trong thư phòng, vô tình bỏ mặc cho anh mình xoay xở mọi chuyện. Anh cậu đã phải vất vả gồng gánh mọi trách nhiệm, từ trở thành một người thừa kế giỏi giang đến trở thành một công dân mẫu mực. Anh ấy đã chịu đựng rất nhiều, vậy mà tất cả những gì anh nói với cậu chỉ có
"Tiểu thái dương, vất vả cho em rồi."

Mắt cậu cay cay, trước khi cậu kịp nhận ra, nước mắt đã lấp đầy và chực chờ chảy xuống má.

"Sư Tử?"

Giọng Ma Kết lo lắng. Cậu luôn làm người khác lo lắng.

"...Món gì cũng được cả. Tôi rất dễ ăn." Sư Tử khẽ cười mà trả lời qua loa, đưa ngón tay dụi dụi mắt một cách vội vã.

Ma Kết rút khăn giấy ra mà đưa cho cậu.

"Đừng dụi như thế, sẽ rất rát mắt."

Khuôn mặt cậu lại đỏ ửng lên rồi, Ma Kết thầm nghĩ.

Muốn cho cậu chút không gian riêng tư, anh gật đầu, rồi đi về phía bếp.

Sư Tử sau một lúc đã có thể bình tĩnh lại. Cậu ngồi nghịch khăn giấy để tránh bản thân lại nghĩ tới chuyện không vui, Sư Tử dù cho trông có vẻ như không để ý mấy, việc khóc trước mặt người khác vẫn rất đáng xấu hổ. Đang gần gấp xong con hạc, cậu đột nhiên nghe giọng nói quen thuộc vang bên tai. Từ phía bếp, có vẻ Ma Kết và ai đó đang trò chuyện.
Sau đó vài giây, Ma Kết đã từ cửa bếp bước ra. Anh đặt lên bàn trước mặt cậu một dĩa cơm chiên, bên cạnh còn có đậu phụ và nước chấm ăn kèm.

"Cậu mau ăn đi, nguội sẽ mất ngon."

Sư Tử sau khi cảm ơn thì im lặng ngồi xuống lại, nhận lấy cái thìa Ma Kết đưa cho. Cậu nhìn xuống dĩa cơm chiên, thịt băm, xúc xích băm, tôm đều đủ cả, mùi hương còn rất thơm.

Nhìn sang Ma Kết chỉ ăn một tô salad trộn, cậu không nhịn được mà hỏi.

"Anh thích ăn món này sao?"

Sư Tử không ghét cũng không thích rau củ, tuy nhiên cậu chưa bao giờ nghĩ đến sẽ ăn một tô toàn những rau.

Ma Kết gật đầu. "Cậu thì thế nào?"

"Không, tôi sẽ ăn món này thôi." Sư Tử nhanh chóng đáp lời, dù tô salad đó nhìn cũng ngon mắt, nhưng cậu thực ra thích ăn cơm chiên hơn nhiều.

Khi Ma Kết với tay lấy một li nước, anh vô tình nhìn qua, là Sư Tử đang lựa hành.
"Cậu đúng là không thích ăn hành thật." Ma Kết nói, nhớ lại tô cháo hành của cậu hết veo, chỉ còn độc mỗi hành sót lại.

Sư Tử như đứa nhỏ bị bắt gặp làm chuyện xấu, khuôn mặt ửng đỏ lên.

"....Tôi không thích chúng, vị của chúng rất kì quái." Cậu cảm thấy cần phải biện minh, dù cậu biết không ăn hành cũng không sao cả, vì ai chẳng có thứ họ không thích. Cậu giật lấy tờ khăn giấy vừa nãy ngồi xếp, cuốn gói đống hành đó rồi vứt vào thùng rác dưới chân, như muốn phi tang chứng cứ.

Ma Kết chỉ lặng lẽ nhìn, anh không thấy hành động này có gì đáng xấu hổ cả. Dù bất ngờ với chính mình, khía cạnh này của cậu, anh thấy chúng rất đáng yêu đấy chứ.

Vì Sư Tử mất thời gian để lựa hành, Ma Kết đã ăn xong trước. Anh bước vào bếp lấy món tráng miệng, anh nói, đồng thời đưa cho cậu ly nước.
Khi vị bác sĩ lần nữa trở ra, trên tay anh là dĩa bánh quy nhỏ, nhìn rất quen mắt.

Khi chúng được đặt lên bàn, Sư Tử nhíu mày, chuyện này thật sự đang xảy ra sao?

Trên dĩa là bánh quy hình mặt trời màu cam nhạt, ở trên còn có đôi mắt đang cười rạng ngời được làm bằng sô-cô-la nâu. Chúng tuy hình thái chung nhìn rất giản đơn, nhưng sự hòa hợp không thể chê đi đâu được. Sư Tử run rẩy cầm lên, rồi cắn một cái, lớp vỏ mềm mại tan ngay trong họng, cùng với sô-cô-la ào ạt chiếm lấy mọi không gian vị giác.

Thứ bánh quy không quá ngọt này, chỉ có thể một người biết đến và làm được nó.

Cậu đứng bật dậy, và dùng hết sức bình sinh chạy về phía nhà bếp. Gió và âm thanh của Ma Kết gọi với theo, tất thảy đều chìm về đằng sau. Khi cánh cửa nhà bếp mở tung, người đang bận bịu nấu ăn giật mình quay đầu lại.
Sư Tử quả nhiên không thể tin vào mắt mình.

Mái tóc nâu ấm và đôi mắt màu gỗ. Đôi bàn tay khéo léo. Phần tóc che trước khuôn mặt được kẹp lại bằng thanh kẹp tóc mảnh màu đen. Cả không gian phòng bếp đều tràn ngập mùi hương ngọt ngào của sữa.

"Thiên.. Thiên Xứng..?" Sư Tử bước lại gần, cả người không vâng lời mà run rẩy. "Phải em đó không? Có thật sự là em không?"

Tiếng Ma Kết mở cánh cửa đằng sau lưng cậu sớm không còn nghe thấy được nữa.

"...Sư Tử...?"

À, đúng là giọng nói ấm áp này.

Người con trai từ nãy vẫn đứng lặng một chỗ, cuối cùng cũng bước từng bước dài về phía cậu. Cao hơn cậu nửa cái đầu, người đó rất dễ dàng đem cậu ôm vào lòng, để cậu dựa đầu vào cổ của mình.

"Làm..làm sao em có thể ở đây?" Sư Tử hỏi, nước mắt đong đầy hàng mi, giọng cậu nhỏ dần như thể sợ người này sẽ vì thế mà tan biến.
"Để anh phải chờ lâu rồi. Em xin lỗi."

Cánh tay Sư Tử sau lưng Thiên Xứng siết chặt, rốt cuộc lại chỉ vì thế mà khóc nấc lên.

Thiên Xứng ở đây, thật sự đang ở đây rồi. Người là thật, giọng nói là thật, hơi ấm cũng là thật... Rốt cuộc sau bao nhiêu ngày tuyết rơi đen bầu trời, hôm nay lại là cái ngày nắng ấy.

"Thiên Xứng, anh đã rất lo lắng cho em.. Sau cuộc phẫu thuật, anh không thể thăm em, càng không tìm được em sau đó..." Sư Tử run rẩy nói, trong đầu, cảnh tượng đau lòng bắt đầu hồi tưởng lại. "Chẳng một ai biết em ở đâu, anh đã... đã nghĩ không thể gặp lại em--"

"Em vẫn bình yên mà, phải không?" Thiên Xứng dịu dàng trấn an, dùng một tay ôm lấy cậu, một tay vuốt lên vuốt xuống lưng cậu như thể dỗ dành một đứa trẻ. "Thôi nào, đừng khóc nữa, anh mít ướt quá đi thôi."
Sư Tử ngước lên, cả khuôn mặt giờ toàn nước mắt. Cậu chậm rãi dùng tay mình vẫn còn băng bó chạm vào má đối phương, cảm nhận đường nét quen thuộc lướt qua từng ngón tay.

Cậu mỉm cười, lần đầu tiên trong cả một năm ròng rã, nụ cười chân thành nhất.

"Tiểu tử, lần này anh sẽ không để em chạy đi đâu."

Thiên Xứng nở nụ cười vui vẻ không kém, đôi mắt nhìn vào hình bóng mà mình vẫn luôn hằng tìm kiếm, hình bóng mà kể cả trong mơ cũng không muốn từ bỏ. Sư Tử chỉ là không hề biết, sau lưng cậu, ánh mắt Thiên Xứng cứng lại, nhìn vào bức tường như thể muốn xuyên qua nó.

Lần này, em thề, dù thế nào cũng sẽ không để anh biến mất khỏi em.

.

Ma Kết tự giác ra ngoài ngồi đã được một lúc lâu, thưởng thức xong ly cà phê tự tay pha, anh khẽ thở dài.

Cái cậu Sư Tử này đột ngột vùng chạy làm anh giật cả mình, anh còn sợ cậu gặp vấn đề gì, nên mới phải lập tức đuổi theo, nào ngờ người đó là một người bạn cũ của Sư Tử.
Dù cho chữ bạn có vẻ không đúng lắm. Ma Kết gặp qua Thiên Xứng không ít lần, cậu ta trầm tĩnh tốt tính không cần phải bàn, nhưng loại ánh mắt mềm mỏng cùng yêu chiều như thế này lần đầu Ma Kết chứng kiến.

Nói đến một Sư Tử siết chặt lấy người kia mà khóc, Ma Kết cũng phải bất ngờ theo. Nhìn qua Sư Tử hoàn toàn không giống kiểu người hay thể hiện cảm xúc như thế, nhưng đó sẽ là một điểm tính cách của cậu anh ghi nhận. Hơn nữa, Thiên Xứng ở đây cũng sẽ khiến thời gian Sư Tử ở bệnh viện dễ dàng hơn.

Khi hai người họ bước ra từ bên trong phòng bếp ra, Ma Kết để ý Sư Tử đã không còn khóc nữa. Thiên Xứng luôn rất tốt trong việc dỗ dành người khác.

Sư Tử bước đến chỗ ngồi của mình, chỉ Thiên Xứng ngồi vào ghế ngồi bên cạnh.

"Thật không ngờ hai người có quen biết nhau." Ma Kết lẳng lặng nhìn, trong lúc thu dọn chén bát của anh và Sư Tử sang một bên bàn. "Thiên Xứng, hóa ra Sư Tử là người cậu kể với tôi trước đây. Không tránh luôn thấy có chút quen thuộc."
Thiên Xứng mỉm cười rạng rỡ, đặt một tay lên vai Sư Tử. "Đúng thế. Tôi đã luôn tìm anh ấy. Thật may mắn có thể gặp được anh ấy ở đây."

Sư Tử ngồi một bên, đưa mắt chăm chú nhìn Thiên Xứng.

Chỉ một năm, nhưng cậu ấy lớn nhanh thật. Vai rộng hơn, cơ thể khỏe mạnh hơn, khuôn mặt cũng không còn trẻ con như khi còn mười tám. Duy chỉ có lúm đồng tiền cùng với ánh nhìn dịu dàng là không nhầm đi đâu được. Khi cả hai còn nhỏ, Sư Tử hay cùng Thiên Xứng suốt năm tháng mà chơi với nhau, cả hai cứ bám dính lấy nhau mãi.

Mọi thứ từng là kỉ niệm cậu trân quý nhất, cho đến khi Thiên Xứng nhập viện, cho đến khi anh cậu mất tích.

Mất tích..

Sư Tử bất ngờ nắm lấy cánh tay Thiên Xứng, khiến cậu ta đang nói chuyện với Ma Kết cũng phải quay sang bên này.

"Thiên Xứng, em, em có gặp lại anh hai anh không? Suốt cả thời gian qua?"
Sở dĩ Sư Tử hỏi cậu ta cũng là có lý do. Thiên Xứng khi đó là được anh cậu đưa sang nhà cậu và giới thiệu với cậu. Sư Tử cứ thế mặc định hai người đã quen biết nhau từ trước.

Trái với mong đợi, khuôn mặt Thiên Xứng chùng xuống, vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt cậu ta cứ thế mà phai nhạt dần. Thiên Xứng nắm lấy bàn tay băng bó của Sư Tử thật cẩn thận, đặt nó lên bàn tay của mình, chăm chú nhìn vào nó.

"Em xin lỗi, từ khi em nhập viện tới giờ, em chưa gặp lại anh ấy lần nào cả."

"À.. thế sao.." Sư Tử mím môi. Vậy là, đến lúc này mọi cố gắng vẫn là con số không tròn trĩnh.

Ma Kết có thể nhìn thấy rõ sự đau lòng trong mắt Thiên Xứng khi nhìn Sư Tử không vui. Hai người này mối quan hệ là gì, Ma Kết dù muốn biết, cũng không muốn tọc mạch chuyện của cậu.

Nên anh chỉ giữ im lặng, nhìn vào khoảng không.
Anh trai Sư Tử mất tích, Thiên Yết có dính líu tới cậu. Một cơ thể không có chất dẫn dụ, cũng không phải beta. Đôi mắt chăm chú nhìn cậu của Bảo Bình mà Ma Kết vô tình nhìn thấy.

Mọi thứ dường như có liên quan đến nhau.

"Sư Tử, cậu nhờ cái bánh quy đó mà biết là Thiên Xứng làm sao?" Ma Kết hỏi, nhớ lại Sư Tử chỉ bắt đầu hành động lạ khi nhìn thấy dĩa bánh đó.

Sư Tử cười.

"Khi còn nhỏ, là Thiên Xứng dạy tôi làm món đó. Đến giờ đó vẫn là món ngọt duy nhất tôi biết làm."

Ma Kết gật đầu tỏ ý đã hiểu. Những cái bánh đó đúng là có hình dáng và hương vị rất đặc trưng.

"Vì Sư Tử khi đó rất ghét đồ ngọt, em chỉ vô tình làm nó để xem phản ứng của anh ấy thôi, chẳng ngờ anh ấy không ghét mùi vị chút nào, còn rất thích chúng." Thiên Xứng nhe răng cười tinh quái, trong đầu hình ảnh bé con mái tóc sáng bừng như màu nắng hiện ra. Sư Tử khi nhỏ, về ăn uống rất khó chiều.
Anh trai Sư Tử hẳn là đã mất nhiều công sức để chăm lo cho cậu, Thiên Xứng nghĩ.

Nhắc đến cẩn thận, anh trai Sư Tử luôn tỉ mỉ trong mọi việc liên quan đến em trai của mình. Vào ngày Thiên Xứng bắt đầu phẫu thuật, trùng với ngày anh ấy mất tích, một lá thư hình như đã được gửi sang. Thiên Xứng sau phẫu thuật đã quên bẵng đi.

Cậu cần về nhà của mình gấp. Nếu đó thật sự là lá thư anh ấy viết cho cậu, anh trai Sư Tử có lẽ đang để lại manh mối gì đó.

"Sư Tử, đến giờ tiêm thuốc rồi, cậu đi theo tôi." Giọng Ma Kết cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên Xứng, khiến cậu ta giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ.

"Sư Tử, ngày mai anh còn ở đây không?" Thiên Xứng không biết vì sao mình lại nghe như rất vội vã, lại còn hoàn toàn không ý thức được vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt mình.
Sư Tử do dự suy nghĩ một chút, cậu thật sự không muốn ở lại đây quá lâu, còn chưa chắc tới tối nay, đừng nói tới ngày m-

"Sư Tử sẽ phải ở lại đây đến khi cậu ta lành vết thương." Giọng nói kiên định của Ma Kết truyền vào tai Sư Tử, cậu vô thức ngước qua người đứng ngay sau lưng mình. Thiên Xứng nhìn Sư Tử đang ngước sang Ma Kết, cứ như muốn phản đối nhưng lại thôi.

Ma Kết vẫn giữ khuôn mặt điềm đạm, không hề có chút cảm xúc nào.

"Vậy thì ngày mai, nếu thuận lợi, em có một thứ quan trọng muốn đưa cho anh."

Sư Tử vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Thiên Xứng đã vẫy tay với cậu.

"Ngày mai em sẽ lại đến!" Giọng cậu ta nhỏ dần, đến khi không nghe thấy nữa, cũng không thấy người đâu nữa.

Thiên Xứng không phải kiểu người vội vã, có lẽ có thứ gì đó em ấy cần làm gấp. Sư Tử tự nói với chính mình, trước khi (bất đắc dĩ) theo sau Ma Kết về lại phòng bệnh.