||AllxSư Tử|| •• Tiểu Thái Dương (✔)

.20. Mating, Scorpio

.20. Quan hệ tìиɧ ɖu͙©, Thiên Yết.

Sư Tử ở trong xe, gào thét đến mức khản giọng, thế nhưng Thiên Yết vẫn không hề dừng xe lại. Cậu lao vào hắn, cố khống chế vô lăng, lại bị hắn đấm thẳng một đường không nhân nhượng.

Vết thương cũ dưới áp lực khủng khϊếp đau đến ngưng thở, Sư Tử lập tức dừng lại mọi hành động, dùng hai tay ôm lấy bụng. Thiên Yết như chỉ chờ có thế, ngay lúc Sư Tử lơ đãng hắn liền giơ bàn tay, dứt khoát chém vào gáy cậu.

Cậu ngất ngay tại chỗ, trên mi, nước mắt còn rỉ giọt làm ướt hết cả cái áo trắng ngập mùi Cự Giải.

"Giờ thì ngủ một giấc đi."

Thiên Yết thở một hơi, dù ghét bỏ việc phải dùng vũ lực khống chế một người yếu thế như Sư Tử, sự phiền hà do cứ phải hít trúng mùi hương đó thừa sức làm cho hắn cáu bẳn. Lại thêm chuyện Thiên Xứng chỉ làm máu hắn càng lúc càng thêm sôi sục.

Hắn đã đâm vào da thịt đứa con của người đàn bà đó, điều mà hắn đã luôn kìm nén bấy lâu nay. Lẽ ra hắn phải cảm thấy hả dạ. Nhưng không, chỉ có sự bối rối làm hắn thêm bực dọc. Cách Sư Tử cứ khóc lóc, đập phá cửa sổ dù cho các ngón tay đều sưng đến ửng đỏ, cách cậu gọi với theo hình ảnh Thiên Xứng dần xa khỏi tầm mắt, tất cả đều làm hắn chán ghét.

Nếu cậu đã muốn dính líu đến tên đó đến thế, hắn sẽ cho cả cậu nếm mùi đau khổ.

Nói là làm, khi chiếc xe hơi đen xé gió mang một người bất tỉnh về lại căn nhà, cũng là khi hắn ném Sư Tử xuống sàn, thậm chí cửa chính còn chẳng màng khóa.

Lực va chạm làm Sư Tử bật tỉnh, mở mắt đã đυ.ng ngay khuôn mặt Thiên Yết đang nhíu mày, cả người tỏa ra sát khí lạnh như băng.

Cậu hoảng hồn, lùi về sau, cố gắng đứng dậy lại bị Thiên Yết nắm lấy chân. Cú ngã về phía trước khiến Sư Tử rơi vào thế bất lợi, đối phương đã tại vị phía trên cậu, hoàn toàn không còn kẽ hở nào.

"Cút đi!" Sư Tử như linh cảm được điềm không lành, cậu hét lên, cố ngăn bàn tay hắn đang mạnh bạo khống chế. "Cút đi, khốn kiếp!"

Hắn không nói gì, một lần giật mạnh áo cậu làm cúc vương vãi tứ phía trên sàn nhà. Mặc cho cậu còn chưa kịp hoàn hồn, bàn tay thô ráp của hắn đã lượn lờ khắp nơi, cảm giác da thịt phơi trong không khí đến lộ liễu thật nhục nhã.

Cậu đấm, rồi hất tất cả mọi thứ trong tầm mắt. Lí trí Sư Tử bắt đầu không còn sáng suốt, mọi hành động vơ quét lung tung chẳng khác gì đổ sông đổ biển. Sư Tử nhớ lại hình ảnh khuôn mặt Thiên Xứng nhíu lại trong đau đớn, và em ấy nằm trên vũng máu, hoàn toàn bị bỏ lại một mình.

"Đồ khốn, buông ra! Tôi--tôi phải cứu Thiên Xứng...!!!"

Thiên Xứng, Thiên Xứng.

Thiên Yết nhìn đôi mắt Sư Tử ầng ậng nước chỉ vì thằng nhóc đó, sự hăng tiết chính là không thể dừng lại được nữa.

Thắt lưng được rút ra, thít chặt lấy hai cánh tay cậu, bỏ cậu lại không còn một lớp phòng thủ nào, trưng ra như món đồ chơi mặc người ta xâm hại.

"Khốn nạn! Đồ khốn nạn!"

Sư Tử hét lên trong bất lực. Trong đầu, hình ảnh Thiên Xứng nằm bất động cứ hiện lên, khiến cậu không thể ngưng đi sự đau lòng đang bòn rút ruột gan, lại không thể chống cự lại Thiên Yết cứ mạnh bạo cưỡng đoạt. Cậu dùng tất cả ý chí cầu mong đấng bề trên cưu mang, làm ơn, kể cả phải đánh đổi bằng điều gì, cũng hãy làm ơn cứu lấy Thiên Xứng.

Thiên Xứng nếu có mệnh hệ gì thì cậu phải làm gì tiếp đây?

Hắn dùng mu bàn tay quét đi nước mắt cậu, trước khi áp môi lên, khống chế hoàn toàn mọi âm thanh cậu vì hoảng sợ cùng tức giận mà tuôn ra.

Cái hôn này dù không cùng từ một người, sự đau đớn nó gieo lên cậu vẫn là không thể quen thuộc được. Lưỡi quyện lưỡi, hơi thở ấm nóng từ đối phương truyền sang hệt như tắm trong lửa. Sư Tử không còn mấy tỉnh táo sót lại, những gì cậu cảm nhận được khi đó chỉ là sự lạnh lẽo từ cơ thể Thiên Yết cứ thế mà lây lan qua từng mạch máu, hệt như cậu đang dần chết đi.
Nụ hôn của Thiên Yết đau đớn và mạnh bạo. Khắp nơi rệu rã, mọi việc hắn làm cậu đều không thể chống cự.

Đối nghịch Sư Tử chỉ có khổ sở là Thiên Yết tận hưởng mọi thứ. Từ sự mềm mại của cơ thể trong tay hắn, đến sự đáp trả vô nghĩa đến đáng thương. Cả biểu cảm nửa muốn gϊếŧ chết hắn, nửa muốn khóc cậu đang mang. Tất cả đều thật thi vị, hơn hẳn bất kì một trò chơi nào.

Hắn đoán được đấy, việc Sư Tử là Omega. Mặc cho mỗi lần ở gần, Sư Tử chẳng phát ra chất dẫn dụ gì, cũng như chẳng hề ảnh hưởng khi đứng dưới áp lực của một Alpha như hắn. Nhưng hắn đoán được. Và đã đoán đúng.

Kể cả chuyện Thiên Xứng đem lòng yêu Sư Tử, kể cả chuyện Cự Giải sẽ vì Sư Tử mà làm tất cả mọi thứ. Cả lí do cho việc Xử Nữ đã phải luôn đuổi theo hắn chỉ để tìm cậu.
Quả là một cơ hội hoàn hảo đến không tin được.

Tất cả kẻ đó sẽ phải khổ đau đến chết.

Sư Tử không biết được hắn đang nghĩ gì, chỉ biết cái hôn sâu hắn đang gieo lên cậu kéo dài như nửa thế kỉ. Khuôn mặt cậu ửng đỏ, và hơi nóng, sự bối rối tràn ngập qua những câu chữ mấp máy không thành lời.

"Chết tiệt--Kh...-ông.." Cơn buồn nôn bắt đầu xâm chiếm tâm trí cậu. Không một ngóc ngách nào hắn bỏ sót, đầu lưỡi như sinh vật sống mà ngoan cố càn quét. Mùi thuốc lá ngập ngụa từ hắn đẩy Sư Tử thêm lảo đảo và mất tỉnh táo. Cậu buộc bản thân không được khóc, dẫu cho thứ nước mặn ấy đã ngập đầy khóe mắt.

Tại sao mọi chuyện cứ phải đi xuống bước đường này? Mọi thứ của cậu, tại sao người khác cứ chăm chăm hủy hoại?

Cậu không muốn, cậu không chấp nhận...!
Một cử động giản đơn, hắn lập tức rút ra, tách khỏi cậu, môi rướm máu.

"Thiếu gia họ Hoàng cũng biết cắn cơ đấy."

Lời mỉa mai, vẻ mặt vô cảm trước mắt đổ đầy tràn sự tức giận của Sư Tử. Hệt như đe dọa từ cậu chỉ là con mèo xù lông, hắn không chút nào bị ảnh hưởng.

Rõ ràng nếu có thể, cậu đã cắn đứt lưỡi hắn không hề nhân nhượng. Đứa trẻ này, còn không phải rất thú vị ư?

Ánh nhìn của hắn chuyển từ chăm chú quan sát máu trên môi đọng lại nơi ngón tay, đến sang cậu. Là đôi môi đỏ thẫm hắn vừa cưỡng đoạt, đôi môi rướm máu từ chính hắn.

Ngón tay vẫn đẫm thứ đỏ rực rỡ ấy, hắn đặt lên môi cậu, kéo nó như tô son.

"Màu máu trông rất hợp với cậu."

Sư Tử không hề ngờ hắn sẽ nói như thế, càng không ngờ hắn không phát điên với cậu. Hắn thật sự đang cười. Khóe môi hắn cong lên như những gì cậu đã làm chỉ là trò chơi trẻ con.
Rồi theo thói quen, Thiên Yết liếʍ môi. Hương vị bên trong của Sư Tử vẫn còn lửng lơ nơi đầu lưỡi. Ngọt như đường, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thuốc phiện. Cùng với vị của máu chính là tuyệt đỉnh.

Nghĩ lại, một năm trước, cũng vào đêm tuyết rơi dày như thế này, hắn đã lần đầu tiếp xúc với đứa em trai của Song Ngư. Cậu y hệt như những gì hắn hình dung, một đứa trẻ được bảo bọc, suy nghĩ thuần khiết đến đáng thương hại.

Rồi sự kiện ấy đến, hắn nhìn thấy Sư Tử vụt chạy ra khỏi nhà, nhìn thấy Sư Tử ngược xuôi kiếm tìm, trước khi kiệt sức, trượt dài trên bức tường cũ. Đôi vai đó đã run rẩy như thể muốn khóc thật to, nhưng không một âm thanh nào thoát ra.

Hắn đã tìm thấy một đối tượng lí tưởng cho cuộc sống chán chường vô vị của hắn.

"Này, anh cậu vẫn còn sống."
"Và tôi biết anh ta ở đâu đấy."

"Không, vì sao tôi phải nói nhỉ?"

"Cậu chỉ cần cùng tôi vui vẻ chơi một trò chơi thôi."

Và khoảnh khắc tuyết lại rơi, hắn đang làm vấy bẩn sự thuần khiết ấy. Chỉ nội ý nghĩ cũng đủ làm hắn cương. Sự phấn khích liên tục được bơm trong mạch máu, không thể ngừng lại được nữa. Bàn tay hắn luồn vào dưới lưng, cảm nhận sự mịn màng của làn da chưa một ai chạm tới, cùng sự ấm nóng mà nó tỏa ra một cách dễ chịu trên lòng bàn tay.

Sư Tử vẫn đang ra sức giãy giụa. Hắn nghe thấy tiếng cậu thở dốc, tiếng cậu cắn lấy môi dưới khống chế âm thanh chính mình phát ra. Cậu bất lực và hoảng loạn.

"Tên gϊếŧ người..."

Sư Tử dù đã thấm mệt, ba chữ đó cậu vẫn tuôn ra rất rõ ràng. Cậu đoán hắn sẽ phát điên, nhưng lần nữa, cậu lại không thể nhìn ra toan tính của hắn.
Qua tầm nhìn mờ sương là Thiên Yết chỉ nhạt nhẽo cười.

"Tên gϊếŧ người.. Như thế thì sao nào?"

Sư Tử mím môi, không trả lời. Hắn nhếch mép, di dời đầu lưỡi xuống cổ, rồi xương quai xanh, cảm nhận cái mềm ấm của xá© ŧᏂịŧ. Cậu không kiểm soát được mà giật mình bởi sự đυ.ng chạm quá gần gũi. Từng nơi ngón tay hắn tiếp xúc đều trở nên tê dại. Dấu hôn đỏ bắt đầu trải dài khắp nơi, từ cằm xuống cổ, xuống vai, rồi xuống ngực, nổi lên rõ ràng trên làn da trắng mịn.

Sư Tử nhắm mắt, không dám nhìn những gì Thiên Yết đang làm trên thứ thuộc về cậu nữa. Cậu muốn biến thực tại này trở thành một cơn mơ, dù thâm tâm thừa biết rõ điều ngược lại.

"Thân thể cậu sẽ phải học cách chấp nhận tôi, Sư Tử."

Lời nói dứt, là quần cậu cũng bị tuột ra. Lớp phòng thủ che chắn cuối cùng đã mất, Sư Tử phát điên, lần nữa giẫy giụa.
"Đồ ác nhân, dừng lại!!"

Giọng nói đã sớm khàn, cũng như tự do cùng tự tôn cậu đã sớm mất. Câu chữ dù cho khắc nghiệt bao nhiêu cũng chẳng thể xuyên đến lí trí hắn.

Thiên Yết nhìn xuống Sư Tử khuôn mặt đỏ ửng, nhìn xuống cơ thể trắng mịn, trong sạch, l*иg ngực cong lên theo từng nhịp thở, rồi núʍ ѵú nhỏ xíu hồng hào nhướn lên dưới khí lạnh, tất cả đều thu hết vào tầm mắt.

Trái táo cấm ấy, không thể không hái.

Bàn tay hắn chạm vào hai điểm hồng mà ấn, rồi nắn. Hắn làm chậm thật chậm, tận hưởng biểu cảm trên khuôn mặt cậu méo mó, cách cậu cắn chặt răng không để nɧu͙© ɖu͙© thoát ra.

Đôi mắt cậu mờ sương, cậu sớm đã không thấy được gì rõ ràng, càng làm cho cảm giác nơi hắn chạm vào thêm mãnh liệt.

"Ha... Dừng...dừng..lại.."

Chuyện này thật sai trái.
Sư Tử dùng hai bàn tay bị bịt chặt mà che đi miệng mình, chỉ để Thiên Yết một lần hất mạnh nó ra.

"Không cần phải làm chuyện vô ích như thế." Thiên Yết cười khẽ, cách hắn nhấn nhá từng chữ làm cậu rợn đến lạnh sống lưng.

"Sớm thôi, cậu sẽ rêи ɾỉ trong hoan lạc."

Sư Tử không hiểu Thiên Yết rốt cuộc là định làm gì, thì một bàn tay lạnh lẽo đã tìm đường đến dươиɠ ѵậŧ của cậu mà di chuyển lên xuống.

"Khô--... Không.. Ha.. Ha .. Không...!..."

Cả câu nói giản đơn cũng trở nên ngắt quãng. Hơi thở gấp rút không cách nào lấp đầy phổi. Cậu mắc kẹt trong những xúc cảm lần đầu trải qua, căng người lên, cố gắng bài trừ sự lạ lẫm khi bàn tay hắn không hề dừng lại.

Màn nước sâu dần dà nuốt lấy cậu. Suy nghĩ không còn thông, cuống họng bất lực xoay xở tìm không khí. Cổ chân cậu từng bị tổn thương, bây giờ căng cứng càng thêm tê dại.
Khi nhắm mắt, hạt nước tròn trĩnh nơi khóe mắt theo đó lại rơi ra.

Đôi môi hắn vẫn lướt qua mọi ngóc ngách trên cơ thể. Hơi thở hắn gấp gáp dần và ấm nóng, mùi thuốc lá áp đảo mọi giác quan. Sư Tử cứ như bước trong mơ, mỗi khoảng khắc trôi qua càng thêm ngơ ngẩn, trống rỗng, đầu cậu không thể chứa đựng được bất kì suy nghĩ gì nữa, trừ cái chạm của người đàn ông kia tỏa ra mọi nơi trên da thịt.

"Cho tôi nghe giọng cậu nào."

Và hắn tăng tốc. Sư Tử run bắn người, kịch liệt vặn vẹo. Miệng cậu không thể cản được nɧu͙© ɖu͙© phát ra nữa.

"Đừng.. Không.. Không..!! Dừng lại..!!"

Tất nhiên hắn đã không dừng. Không cần nhiều thời gian, chất lỏng trắng đã tràn ra, rồi chảy xuống tay hắn.

Hắn cười khẽ, trong lúc Sư Tử nghiêng đầu sang một bên, mọi uất ức vỡ bờ. Đầu tóc rối bù, mắt đau xót, cánh tay cọ vào thắt lưng đến tróc cả da.
"Chà, Sư Tử. Nhìn cậu xem."

Sư Tử vẫn đang sống chết hít lấy không khí. Sau lần xâm phạm đó, cơ thể cậu đã mềm nhũn, mọi thứ như phủ một màu trắng xóa.

Đau quá. Cả tim gan lẫn cơ thể.

Thiên Yết vẫn lẳng lặng cười, hắn chỉ cười khi đạt được điều hắn muốn. Hệt như cách thần Chết vung lưỡi dao, cậu sẽ chết tâm trong tay hắn.

Thiên Yết đã luôn không quan tâm cậu cảm thấy thế nào, bây giờ cũng không khác biệt. Hắn thản nhiên cởi ra áo ngoài, thân thể vạm vỡ đầy sẹo ngang dọc của hắn làm Sư Tử hiểu ra vì sao cậu cứ mãi thua dưới trướng.

"Tên đó không chết được đâu."

Câu chữ ngẫu nhiên ấy làm cậu ngước mắt lên, bối rối và ngạc nhiên xen lẫn.

Thiên Yết có vẻ thích vẻ mặt này của cậu, hắn lại cười.

"Thiên.Xứng.ấy."

Sư Tử mắt mở to.

"Nói.. Nói dối.." Cậu cố gắng ổn định hơi thở. Hy vọng cùng do dự cứ thay nhau trồi lên bề mặt. Có thể Thiên Yết chỉ đang lừa gạt cậu, chơi đùa với cảm xúc của cậu mà thôi. Mất nhiều máu như thế dưới loại thời tiết thế này, làm thế nào Thiên Xứng có thể qua khỏi chứ?
Thiên Yết quá quen với cách Sư Tử suy nghĩ, hắn rút ra điện thoại, trên màn hình, thật sự là mái tóc màu gỗ ấy.

Tim cậu ngưng một nhịp khi hình ảnh đứa em nhỏ băng bó trắng hiện lên, phía dưới là một dòng tin nhắn nặc danh : Đã ổn thỏa.

"Thiên...Thiên Xứng...."

Sư Tử để mặc nước mắt mình rơi. Cậu em nhỏ của cậu vẫn còn sống, Thiên Xứng vẫn còn sống....Đâu đó, tràn vào mũi cậu lại là mùi sữa ngọt ngào mê hoặc, hệt như người lại ở trước mắt một lần nữa.

"Cậu ngoan ngoãn, rồi tên đó sẽ được thả."

Lời nói hắn cắt ngang mọi suy nghĩ của cậu. Không đợi Sư Tử hiểu ra, hắn đã rút khỏi quần một vật lạ hình trụ to lớn, thứ mà đã cương cứng tự bao giờ lộ ra trước mắt.

Đừng nói là hắn--

Sư Tử còn chưa kịp hoàn hồn, thứ đó đã đi vào miệng, sâu đến tận cuống họng.
Hắn giật lấy vài lọn tóc dài, dùng nó ấn đầu cậu để mà nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ hắn thật sâu.

Sư Tử cố gắng đẩy nó ra, lưỡi cậu tìm cách bài xích vật lạ. Bàn tay hắn bóp chặt cằm tới đau đớn, ngăn không cho cậu cắn bừa. Hắn ích kỉ, mặc cậu xoay xở mà liên tục chuyển động ra vào, xem cậu không khác gì con rối.

"Sinh mạng tên đó phụ thuộc vào cậu đấy."

Lời nói Thiên Yết văng vẳng bên tai chỉ làm cậu càng cảm thấy tồi tệ. Mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc trưng hòa với khói thuốc lẩn quanh khiến cậu phát nôn. Cậu muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh, nhưng không. Sợi tóc trên đầu căng ra khi bị kéo, dị vật bành trướng cả khoang họng. Thân thể không còn thuộc về chính mình nữa.

Cậu đau quá.

Thiên Yết cao ngạo nhìn xuống cậu, trong mắt hắn chỉ có du͙© vọиɠ thống lĩnh. Bàn tay hắn liên tiếp ấn đầu cậu nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ, sự thỏa mãn đang dần nóng lên theo từng giây.
Và khi chuyển động hắn nhanh dần, Sư Tử biết hắn sắp ra. Cậu cố gắng lùi về sau nhưng quá trễ, hắn đã bắn toàn bộ vào trong họng cậu.

"Khụ-- khụ.." Sư Tử sống chết ho, dư vị mặn đặc quánh lưu lại mọi nơi từ khứu giác đến vị giác. Tinh thần còn chưa một chút khôi phục, hắn đã lần nữa bóp chặt cằm, trực tiếp đối mắt, lạnh lùng ra lệnh.

"Nuốt vào đi."

Bộ dạng Sư Tử đã thê thảm lắm rồi, nhưng kẻ như hắn sẽ chẳng phí thời gian bận tâm vấn đề cỏn con như thế.

"Nuốt. Vào."

Dùng độc một vẻ tàn nhẫn mà nhìn vào ánh mắt cậu, Thiên Yết đang cố tình gây sức ép. Cả căn phòng trở nên ngột ngạt, không khí ngập ngụa thứ mùi một Alpha tỏa ra.

Cậu không muốn điều này, không hề. Cậu hận nó, cậu căm ghét nó. Chỉ nội sự thật rằng cơ thể cậu đã rơi vào tay người khác là quá đủ để Sư Tử cảm giác ngực cậu như vỡ nát vì đau.
Đến bây giờ, cả sự tự tôn cuối cùng hắn cũng cướp đi.

Sư Tử nghiến răng, môi mím chặt. Hình ảnh Thiên Xứng chập chờn trong tâm trí cậu.

Và rồi trong sự kinh tởm của chính mình, cậu nuốt nó xuống cùng nước mắt.

Bàn tay hắn cuối cùng cũng rời khỏi cằm cậu, để lại sau nó là cơn đau rã rời. Nó tiếp tục di dời lên má, vẫn là lạnh lẽo.

"Rất ngoan."

Sư Tử không nói gì, áp lực từ một Alpha khát tình đang nhấn chìm cậu, tham lam bòn rút sức lực cậu theo từng giây. Sư Tử sau lưng là thảm lạnh, cậu nghiêng đầu, mệt đến lả đi. Trên lưỡi, vị tanh tưởi ấy mãi không tan biến.

Cậu kinh tởm chính mình, cậu kinh tởm mọi ngõ ngách trong cơ thể cậu. Chẳng bao giờ cậu nghĩ được một ngày như thế này, khi mà thứ luôn thuộc về cậu, bất chợt lại không còn là của cậu nữa.
Thiên Yết quả thật là một con ác quỷ với đôi cánh màu đen. Cả bầu trời của cậu, hắn che đi mất rồi.

"Giữ sức đi, thời gian của chúng ta còn nhiều lắm."

Từng câu chữ rót vào tai như loại độc dược, Sư Tử một nửa tự bao giờ đã chết. Cả cơ thể đau đớn không thể tả, xương cứ mãi nhức nhối, những cảm xúc tiêu cực cứ chồng chất lên nhau tạo thành một bức tường không lối thoát.

Hắn nhẹ nhàng như không ôm lấy cơ thể không còn sức lực của cậu. Sư Tử không thể thấy hắn đang định làm gì, cậu chỉ cảm nhận được ngón tay đặt ngay trước cửa hậu, nơi cấm địa, chưa một ai từng chạm vào.

Nó lành lạnh, và ướt đẫm loại dịch cậu không biết là gì.

"Thiên Y--"

Sư Tử chỉ kịp hét lên, trước khi não cậu truyền khắp dây thần kinh cơn đau đớn xé da xé thịt.

Ngón tay hắn lọt vào trong, bành trướng mọi ngóc ngách trong nơi tư mật, cố gắng mở rộng cơ thịt trong ấy.
"Thả lỏng ra."

Hắn ngữ điệu không có chút nhân từ, ngón tay vẫn đang rút ra rút vào. Sư Tử đau tới tê liệt, phần dưới sớm đã bị cơn đau thống lĩnh, làm sao mà còn tâm trí để nghe theo lời hắn. Không nhẹ nhàng, không nương tình, Sư Tử chỉ có thể oằn mình chịu đựng. Cậu nghiến răng thật chặt, dùng mọi lí trí cầu mong cho chuyện này qua nhanh.

Thời gian sớm trở thành vô nghĩa, chỉ có cơn đau hoành hành khắp nơi trong mọi tế bào giữ cậu tỉnh giấc ở thực tại. Móng tay cậu không ngừng bấu vào lòng bàn tay, đến độ máu như đã chảy ra một ít.

Chuyện sau đó, Sư Tử không biết bằng cách nào và vì sao. Những gì cậu nhớ chỉ là ngón tay hắn như đã ấn phải thứ gì đó. Rồi giọng nói dâʍ ɖu͙© thoát khỏi miệng, cơ thể cậu căng cứng và nóng như lửa cháy. Hơi thở ấm nóng của hắn cùng cậu càng thêm gấp gáp, mọi giác quan đều bị lu mờ, chỉ có cảm giác lạ lẫm như xung điện truyền từ dưới lên.
"Đây rồi."

Cái nhếch môi treo ngay trước khuôn mặt cậu thật phù hợp với mùi thuốc lá cứ tản quanh mũi cậu. Sư Tử cắn vào vai hắn hòng ép hắn dừng lại, nhưng Thiên Yết không hề lung lạc, cứ mãi ấn vào điểm ấy, không chừa cho cậu đường lui.

Vị kim loại thắm nồng đặc trưng của máu, khi rời lưỡi trôi xuống cổ họng khô khốc lại không khác nước là bao. Sư Tử chìm trong nɧu͙© ɖu͙© lạ lẫm, lại lần nữa nghe hắn cất lời.

"Phản ứng rất tốt." Hơi thở ấm nóng pha mùi thuốc liên tục phả vào vành tai khiến Sư Tử run rẩy nhả răng ra. Chỉ chờ có thế, hắn đưa vào thêm một ngón tay, rồi tăng tốc ra vào.

Cậu bắt đầu kịch liệt lắc đầu nguầy nguậy. Lại một lần nữa, những kɧoáı ©ảʍ không tên chen vào não. Mắt cậu mờ đi vì du͙© vọиɠ. Ở đỉnh dươиɠ ѵậŧ cậu, có thứ gì đó lại sắp được giải phóng ra.
Đến khi hắn nhét vào cả ba ngón, Sư Tử đã cắn môi tới bật máu. Sự cọ xát từ dị vật không ngừng nghỉ, hơi ấm từ cơ thể người đàn ông, cách hắn thi thoảng liếʍ lấy vành tai cậu.

Rồi Sư Tử lại lần nữa lêи đỉиɦ. Cơ thể cậu giật và cong theo từng nhịp thở. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn ra, vấy bẩn thảm êm mang sắc huyết dụ.

Mọi thứ chưa đủ tệ.

Sư Tử có suy nghĩ ấy khi hắn đặt một thứ gì đó to hơn, cứng hơn ở phía trước hậu huyệt. Phần dưới sau màn hành hạ của hắn, bây giờ đang là xót không thể tả.

"Khốn kiếp, d---dừng lại!"

Cậu sống chết đẩy hắn ra, nhưng đều vô ích.

Vốn dĩ cục diện này Sư Tử đã thay đổi được chút gì đâu?

"Đừng yếu ớt thế."

Tiếng thì thầm bên tai hệt như lời ru, ngọt ngào và dụ hoặc. Sư Tử nhìn sang hắn, chỉ thấy mái tóc màu quạ đẫm mồ hôi, cả biểu cảm là gì cũng không thể thấy.
Rồi trong một giây, mọi thứ như dừng lại. Trước mắt cậu hóa trắng đen, hệt như những lần thiếu máu. Cậu không thể thở. Đau như bị bỏng, xót đến tận ruột gan. Đau tới mức không thể ngăn những ngón tay đang bòn rút máu nơi lòng bàn tay. Đau đến mức sống đi chết lại.

Sư Tử không thể khóc, chỉ có thể nhỏ bé như con giun cái kiến giãy chết dưới thân hắn. Hắn ôm lấy cậu, áp chặt nơi tiếp xúc, cứ thế đẩy ra tiến vào. Bên trong xót như thể bị cắt ra, cậu có thể cảm nhận được nó đang phải giãn ra ép buộc. Tầm nhìn trước mắt mờ sương, cả cơ thể như lên cơn sốt mà bừng bừng nóng.

"Dừng.. Dừng l-ại.." Chút nỗ lực còn lại cố gắng đẩy hắn rời khỏi bên trong cậu, chỉ để hắn nhếch môi, tiến vào sâu hơn nữa.

Cơn đau trở thành thống khổ. Hắn không nương tình, cứ mãi di chuyển ra vào như một con thú hoang. Sư Tử không dám nhìn vào mắt hắn, cậu sợ phải đối mặt với vẻ điên dại hắn đang mang. Cơn đau này sẽ không chấm dứt, cậu sẽ kết thúc trong mớ hỗn độn của chính mình, hệt như cách số phận tàn nhẫn xem con người là trò chơi.
"Kho..khoan..--!"

Du͙© vọиɠ đột ngột truyền lên não, những suy nghĩ cậu có cứ thế mà bị xóa bỏ ngay lập tức. Dươиɠ ѵậŧ hắn chạm mạnh vào một điểm bên trong cậu và kí©ɧ ŧɧí©ɧ tất cả tế bào, làm cả phần dưới trở nên ngứa ngáy đến khó chịu.

Sư Tử dù đã ra ba lần, hắn lại không hề chậm lại. Từng giây phút trôi qua chỉ có thể thở dốc, dị vật vẫn liên tục bành trướng càng lúc càng to bên trong. Rõ ràng dươиɠ ѵậŧ của hắn cậu không thể thích nghi, vậy mà thay vì tìm cách bài xích nó, thành vách bên trong cứ nuốt chặt lấy.

Và ý nghĩ về tính hướng vụt qua tâm trí cậu. Cậu rốt cuộc là gì, có phải là một Omega hay không?

Chẳng ai trả lời, dù Sư Tử cũng đã mơ hồ đoán được. Cậu có phải chăng chỉ là đang không muốn chấp nhận mà thôi. Chấp nhận rằng cơ thể cậu sinh ra là để dành cho kẻ như hắn, thuộc sở hữu của kẻ như hắn, bị trói buộc vào kẻ như hắn, hệt như hai thân thể trong du͙© vọиɠ đang áp sát vào nhau.
Thiên Yết thúc mạnh làm Sư Tử trở về thực tại. Chìm trong hoan lạc, ngón tay cậu vô thức tìm đường đến cổ hắn, để lại trên tấm lưng dài vết móng tay nhuốm máu. Sự bám trụ dẫu cho cậu vì yếu ớt và vô thức mà làm cũng là quá đủ làm hắn điên dại thêm một bậc.

Quả nhiên tìиɧ ɖu͙© vẫn là trao cho hắn xúc cảm mạnh mẽ nhất.

Dấu răng cùng dấu môi đỏ ửng trải dài. Sư Tử phải đối phó với quá nhiều thứ, cuối cùng lại không biết nên làm gì. Tâm trí không thể đưa ra một chỉ dẫn, lạc lối trong hoan lạc tội lỗi, mọi chống đối đều sớm trở nên vô dụng và thừa thãi.

Bàn tay hắn vẫn ôm lấy thân thể cậu, một cách chắc chắn và ngoan cố. Bàn tay còn lại thì vẫn luôn vuốt ve dươиɠ ѵậŧ cậu. Sư Tử không thể kìm nén tiếng rêи ɾỉ, hoan ái đã đẩy cậu đi quá xa. Cả không gian ngập tràn mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ và mồ hôi, mùi máu, tiếng cơ thể va chạm nhau, hắn bên trong cậu.
"Chậ--.. Chậm..." Sư Tử thở dốc, như cá mắc cạn mà cố gắng đớp từng ngụm không khí hiếm hoi, thế nhưng cơn dục tính nhất định không thể bị trì hoãn.

Chỉ sau đó vài giây, tất cả mọi hạt giống từ hắn truyền hết cả vào bên trong Sư Tử. Hắn thấy bụng cậu dần căng, và cái siết trên cổ hắn chặt dần.

Bản năng của một Alpha cho hắn biết những gì cần làm tiếp theo.

Lưỡi hắn tìm đường đến cổ, rồi cắn xuyên làn da. Chất lỏng ấm nóng đỏ thẫm chảy ra một chút đều là hắn liếʍ đi hết cả. Cảm giác xá© ŧᏂịŧ đến từ mọi phía, từ cơ thể mềm như búp bê vải của cậu đến cần cổ trắng trẻo, thơm một mùi bạc hà.

Thiên Yết giữ cậu như thế một lúc, trong lúc Sư Tử lả đi bên dưới hắn, cánh tay cậu từ cổ hắn rơi thõm xuống sàn.

Cậu ngất đi, không thể nào tiếp tục chống cự nữa, mùi thuốc lá vẫn bao quanh lấy cậu, kể cả khi tâm trí cậu không còn gì.
Trên làn da nơi cổ cậu, một dấu ấn minh chứng được hình thành, đỏ rực rỡ như đóa hoa bỉ ngạn.