||AllxSư Tử|| •• Tiểu Thái Dương (✔)

.31. Helpless, Leo

.31. Bất lực, Sư Tử.

Trời hửng sáng, ở ngoài cửa sổ là ánh dương lên dần cao. Đêm lúc nào cũng dài, nhất là khi mà sau lưng là Thiên Yết, kẻ mà cậu hận tới mức muốn gϊếŧ, lại không có cách xuống tay.

Sư Tử kéo lên cổ áo, nuốt một ngụm khan khi ngón tay chạm vào vết cắn tùy tiện nơi vai. Liếc sang anh mình ở góc phòng, trong lòng trừ đau không còn gì khác.

Cánh tay Thiên Yết vẫn ôm chặt lấy hông cậu, dẫu hắn đang ngủ say, từng nhịp thở của Thiên Yết từ sau gáy đều khiến cậu bất an.

Cậu đau, và cậu sợ.

Nỗi khϊếp đảm lôi kéo cậu làm điều thiếu lí trí.

Cậu rời khỏi hắn, rời khỏi giường. Chân cậu run bần bật, cố bám từng ngón lên sàn gỗ giữ bản thân đứng vững, không dám gây ra một tiếng động. Từ bên trong đùi chảy ra thứ dịch trắng, nhỏ li ti từng giọt xuống sàn.

"Em sẽ cứu anh.. em sẽ cứu anh ngay bây giờ.."

Lời Sư Tử tự nói với chính mình, chỉ miệng hé mở, không một âm thanh thoát ra. Cậu biết cậu muốn gì, cũng như những gì duy nhất có thể làm ngay giờ phút này, chỉ cần dũng cảm.

.

.

.

Một tiếng rưỡi trước.

"Chết tiệt." Thiên Yết rủa khi hắn cúi xuống hôn lấy làn da nơi ngực cậu, khi ấy Sư Tử chỉ có thể nhắm mắt chịu trận, lại bỏ lỡ cách hắn nhíu lấy hàng lông mày, ánh nhìn thật sự như đang phải xoay xở.

Hắn cứ rủa như thế, có lẽ là khoảng hai ba lần. Sư Tử sớm đã quen với việc hắn văng tục khi đang quan hệ, nên cậu không thể để tâm mãi. Đầu cậu lẩn quanh từ anh cậu, đến bậc sinh thành cậu chưa từng có, lại đến mũi tiêm Ma Kết tiêm cho.

Từng chữ, từng chữ cứ thế mà trườn vào mạch máu cậu, cố chấp mở đường đi vào cơ thể cậu.

Nó có tác dụng, mùi hương nồng đậm từ Thiên Yết đã tản đi rất nhiều. Cảm giác nhẹ nhõm dù một chút vẫn khiến đầu cậu bớt đi đau đớn. Sư Tử nhìn Thiên Yết cởi ra áo ngoài, chỗ mà cái băng trắng lớn tại vị, nổi bật đến kinh người trên nền da toàn vết cắt dọc ngang, nghe được bản thân run rẩy trong sợ hãi.

".. đứa con của Thiên Yết.."

Cậu là Omega. Nhiệm vụ của hướng tính này là duy trì nòi giống, là hướng tính yếu nhược nhất trong xã hội. Cậu nằm ở cuối chuỗi thức ăn, cậu không quan trọng, cậu không có quyền được làm theo ý mình.

Sư Tử đã không hề biết anh cậu đã làm mọi thứ chỉ để bảo vệ cậu suốt cả hai mươi năm. Việc anh cậu đột ngột muốn vào Hội đồng có lẽ cũng là vì cậu mà hi sinh. Anh cậu biến mất có khi cũng chỉ là tìm cách để giấu cậu khỏi tai mắt chính quyền.

"Cậu lại nghĩ đi đâu?" Thiên Yết thờ ơ nhìn vào đôi mắt cậu, lại nhếch môi cười. Bàn tay thô ráp lần mò trên da cậu thật lạnh, nhưng biểu cảm hắn mang còn lạnh bội phần.

"Không.." Sư Tử nuốt một ngụm nước bọt, nghiêng đầu, không đủ dũng cảm để nhìn vào ánh mắt Alpha kia. "..Tôi không muốn."

Hắn dừng lại việc đang làm, lại nhíu hàng lông mày dày. "Cậu không phải người có quyền quyết định."

Hắn sau đó cúi xuống mà cắn vào cổ cậu. Sư Tử bị giật mình, run bắn lên ngay lập tức. "Thiên Yết.." Sư Tử thở gấp, cố gắng thu hồi lý trí của bản thân. "Tr..tránh ra, chết tiệt..!!"

Con ngươi đen láy của Thiên Yết sáng lên một cách kì lạ, hệt như hắn vừa trông thấy đồ chơi, và nó làm cậu chết khϊếp.

Bởi lẽ Thiên Yết chỉ vui thú khi mà hắn chuẩn bị làm người khác phải đau khổ.
Giây sau, Sư Tử thật sự phải mở miệng thét lên khi mà người kia đột ngột đẩy ngón tay vào trong hậu huyệt cậu, không chừa một sự chuẩn bị nào.

Sư Tử từ lần rời khỏi chỗ Thiên Yết cho đến khi quay lại căn nhà gỗ này chỉ mặc độc một cái áo sơ mi mà Thiên Yết ném cho để thay cho cái áo của Cự Giải. Cậu biết nó chẳng che chắn được gì trước chuyện hắn tùy ý cưỡng đoạt, nhưng cậu càng không muốn phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khi hắn ở gần.

Và giờ chính là cái lúc mà hắn thọc vào một ngón tay mà không hề có gì cản trở, như chính hắn vẫn luôn dự định.

"Ha..." Sư Tử thu vào không khí như cá mắc cạn. Cậu cố nén cơn đau khi ngón tay hắn đẩy vào sâu thêm, sự miễn cưỡng mở ra nơi đó khiến bụng cậu chun lại. Đến khi cậu cong người, thu chân lên đẩy ra vật thể xâm phạm, người kia đã ngồi giữa hai đùi cậu.
Rồi hắn rút nó ra, chỉ để đẩy thật mạnh vào trong. Sư Tử bắt đầu thấy choáng váng, tâm trí cậu trắng xóa. Má cậu dần nóng đỏ, hơi thở ngắt quãng, núʍ ѵú căng trong du͙© vọиɠ.

Nếu thuốc Ma Kết tiêm thật sự có tác dụng, thì dẫu Thiên Yết làm gì đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng được cơ thể cậu như trước, nhưng cưỡиɠ ɧϊếp vẫn là cưỡиɠ ɧϊếp, cậu không muốn, không hề muốn chút nào.

Thiên Yết cúi xuống hôn lấy cậu ngay khi cậu định lần nữa cắn môi chính mình. Nụ hôn phớt qua vài giây, nhưng đủ để Sư Tử càng chìm vào sâu hơn khói thuốc nồng. Khi Alpha kia liên tục đẩy nhanh tốc độ, cứ mãi thúc ra đẩy vào, Sư Tử sớm bắn ra sàn nhà, làm nó vương vãi khắp nơi những chấm trắng li ti.

Mọi lần, cứ khi cậu lêи đỉиɦ, Thiên Yết nhất định sẽ bắt đầu việc tiến vào trong cậu. Vậy nhưng lần này khi cậu vẫn đang sống chết thở, Thiên Yết lại cứ chăm chăm nhìn, không hề có ý niệm muốn tiếp tục.
Cứ như đang chờ cậu vì hứng tình mà sẽ cầu xin.

Sư Tử cứng đầu không chịu thua nɧu͙© ɖu͙©, cố gắng bò ra xa Thiên Yết, lại bị giọng nói hắn, đầy thơ ơ, giữ lấy chân.

"Thật chán ngắt, tôi sẽ đi tìm anh cậu."

Gông cùm vô hình khiến Sư Tử lập tức dừng lại. Tim cậu thắt đến đau, tình huống gấp rút đẩy cậu chênh vênh trên bờ vực.

"Đừng..!" Sư Tử vận sức đứng dậy trên đôi chân run rẩy, cố gắng bám theo sau Thiên Yết mà giữ lấy hắn. "Đừng..!! Tôi làm, thế là được..!!"

Lý trí trượt dài theo lời nói tuôn ra, Sư Tử hối hận không kịp.

Thiên Yết chậm rãi quay đầu lại, nhìn chăm chú cổ tay gầy gò của Sư Tử, rồi năm ngón tay hắn bắt đầu luồn xuống dưới cơ thể cậu qua cái áo sơ mi mà các cúc đều đã bung. Cậu hít vào một hơi sâu, đè nén xuống mọi sự chống cự cậu có.
"Ngoan như thế ngay từ đầu có phải tốt hơn không?" Từng đỉnh ngón tay nhẹ lướt lên gò má nóng của cậu, cử chỉ dịu dàng mà tàn nhẫn. "Lên giường, rồi chống cả hai tay hai chân xuống."

Mắt cậu mở to, suýt nữa cậu đã vung ra nắm đấm. Cả cơ thể bần bật chống cự cái tự tôn đang dần trào lên bề mặt.

Là ánh mắt đen tuyền của người kia không nhân từ chiếu xuống. Mái tóc hắn được vuốt ra sau tai, khiến khuôn mặt càng thêm lộ ra vẻ khó chịu, như thể sự kiên nhẫn đang nhanh chóng bị bòn rút theo từng khắc.

Cậu cắn môi, buông khỏi cánh tay Thiên Yết, nín thở bước về phía nệm.

Không sao, Sư Tử tự nói với chính mình. Cậu đã làm chuyện này nhiều lần, lần này cũng không có gì khác biệt. Chỉ là làʍ t̠ìиɦ, một chút sẽ xong, rồi hắn sẽ nguôi ngoai được một lúc.

Hoặc không, dù sao đi nữa, Sư Tử cậu cũng chẳng còn cách nào khác.
Bàn chân cậu lạnh ngắt như thể không còn chút máu. Một chân lên, rồi chân còn lại lên. Nệm êm, ấm hơn sàn nhà, thế nhưng tim cậu như đã chết đi. Hai tay cậu che đi hai bên khuôn mặt mình, như thể mái tóc vàng dài đó là không đủ.

Cậu ép mặt mình xuống gối, nhắm mắt, chửi rủa bản thân vì lại lần nữa rơi nước mắt.

Rồi tiếng nệm lần nữa kẽo kẹt kêu.

Bàn tay thô ráp của người kia nắm chặt lấy mông cậu, khẽ khàng mò mẫm xung quanh. Mỗi nơi hắn chạm đều như kim châm châm vào da vào thịt. Không khí ẩm thấp của căn phòng cũ lần trườn vào mũi, trong đầu lẩn quẩn một suy nghĩ không thể nghĩ thông.

Phía dưới bị phơi ra bắt đầu thấy lạnh, không như cậu dự đoán, Thiên Yết chẳng có động tĩnh gì. Cậu đoán hắn đang chăm chú nhìn, như thể tận hưởng việc hạ nhục cậu, nhưng vào lúc ít ngờ nhất, một vật gì đó sắc, nhọn đột ngột cứa vào da.
"...!" Sư Tử cắn môi, lần nữa xé rách lớp da mỏng làm máu trào ra ngoài. Cả người cậu theo bản năng bị đau mà co rút lại, nhưng Thiên Yết giữ quá chặt khiến cậu không cách nào nhúc nhích. Cậu xoay đầu, trước mắt là Thiên Yết chăm chú di chuyển một.. mảnh thủy tinh vỡ, hắn đang ghi lên gì đó, thứ mà Sư Tử không thể nào quan tâm khi cơn đau xót cứ xuyên qua não bộ.

Máu rỏ xuống đùi, rồi xuống gối một chất lỏng đỏ thẫm. Miệng cậu đẫm nước lẫn máu từ da môi bị rách ra, thêm vào cái gối ép chặt khuôn mặt, Sư Tử chí ít cũng có thể nén được tiếng khóc thành tiếng, nhất là khi Thiên Yết rút mảnh vỡ ra, thỏa mãn nhìn vết cắt thành hình.

"Đây là hình phạt cho cậu vì dám có ý định gϊếŧ tôi."

Ngón chân cậu co cứng vì đau lẫn xót. Qua góc mắt nhìn ngược vì chống đầu, cậu lại thấy đối phương bắt đầu rút ra dươиɠ ѵậŧ đã cứng, và tim cậu co thắt lại vì sợ.
Thiếu máu làm tầm nhìn cứ mờ nhạt hòa cùng hai màu đen trắng. Sự khϊếp đảm khiến cậu không kiểm soát được mọi giác quan. Sư Tử cắn chặt răng, ngăn bản thân không được rêи ɾỉ hay gào thét.

"Tiểu Thái Dương thật ngoan. Nhưng tôi bất chợt lại thích nghe giọng cậu kìa." Thiên Yết bình luận, đặt đỉnh dươиɠ ѵậŧ vào hậu huyệt. Cái tiếp xúc nhỏ bé ngắn ngủi đó là quá dư thừa để khiến Sư Tử cật lực run rẩy. 

Thống khổ đến vậy, vẫn chẳng là gì so với điều cậu sắp đối mặt.

Thiên Yết vỗ mạnh vào mông cậu, làm vết cắt nhức nhối phát điên, và Sư Tử giật bắn người, bàn tay siết thành quyền run run cố nén không hét lên.

Không bao giờ coi thường sự ngoan cố của Sư Tử, Thiên Yết biết, hắn cũng đã sắp đặt sẵn trò vui.

"Xem nào, cậu luôn muốn ở gần anh cậu nhỉ.."
Đột nhiên nhắc đến Song Ngư, Sư Tử nhíu mày, lý trí mách bảo điềm xấu.

Thời gian không bao giờ chờ đợi. Bàn tay Thiên Yết vươn thẳng một đường lên đầu giường, kéo mạnh và giật bung nút một sợi dây ngắn.

Và tấm màn cũ kĩ góc tường, thứ mà Sư Tử chỉ đơn thuần nghĩ được phơi lên không vì mục đích gì, rời xuống và là mái tóc trắng như tuyết hiện ra.

Mắt anh vẫn nhắm, cứ như thể chìm vào giấc mộng sâu không thể tỉnh.

"Vì sao anh Song Ngư.. Thiên Yết, tôi đã làm điều anh yêu cầu!! Anh còn muốn gì nữa!?"

"Cậu vẫn dễ tin người như vậy." Thiên Yết nhếch lên khóe môi, đẩy dươиɠ ѵậŧ vào trong hậu huyệt cậu một lần. "Thật đáng yêu."

Sư Tử ít chịu ảnh hưởng của Alpha, bên trong tất nhiên không đủ ướt. Cậu đau đến mắt mở trừng trừng, miệng không khép lại được cứ để nước bọt từng sợi trong suốt tràn xuống gối.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột làm cả cơ thể cậu co rút, bên trong cũng thít lại đến chặt. Thiên Yết thích thú đẩy vào rút ra trong hoan lạc, còn Sư Tử mãi cố ép ngạt bản thân.

Nếu cậu kêu lên dù chỉ một chữ, anh cậu sẽ tỉnh. Khi đó thì chết cũng chẳng khác biệt gì nữa.

Hơi thở nóng phả vào vải bông trước mặt, tiếng rêи ɾỉ cậu đều cắn môi không để thoát ra. Dươиɠ ѵậŧ hắn vẫn to lớn như cũ, mỗi lần cọ xát vào bên trong thành vách Sư Tử như muốn ngưng thở. Du͙© vọиɠ khiến đầu ngón chân cậu căng cứng và tâm trí trống rỗng, khi Thiên Yết tóm lấy dươиɠ ѵậŧ cậu, cậu đã thật sự phải sống chết giữ gối kín bưng khuôn mặt mình.

Chuyện làʍ t̠ìиɦ với Sư Tử mà nói, đều là hoan lạc tắm trong nước mắt.

"Đừng.. Đừng bắn.. vào.. vào trong.." Sư Tử khẽ khàng van lơn, giọng nói cao, ngắt quãng do thiếu không khí cùng nhịp chuyển động luân phiên khi quan hệ. Cậu bận thu nhỏ giọng mình, bận cố gắng không đánh thức người anh, tất nhiên không thấy được biểu cảm Thiên Yết đang mang. Từ cách mái tóc hắn ướt đẫm phủ dài, che đi đôi mắt hứng tình đến đôi môi kéo lên thành một đường cong, tất cả đều như hắn đang rất đỗi tận hưởng.
Thiên Yết yêu thích việc hành hạ đứa trẻ này, chẳng khác gì một đứa trẻ tìm thấy được đồ chơi nó thích nhất. Món đồ chơi tên Sư Tử này không mỏng manh, không dễ vỡ, lại luôn bơm vào mạch máu hắn sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ hệt như ngọn lửa nơi tối tăm chán chường mà hắn luôn đắm chìm.

Cái tên tiểu Thái dương thật không ngoa, phải không, Song Ngư?

.

.