|fanfictiongirl Jungkook 전정국| Thiên thần của anh 2

#4, Đừng ngăn cấm việc mình yêu cậu.

Chai rượu vang trên bàn...

Đã cạn.

Chiếc rèm cửa đung đưa...

Gió thổi từng đợt…

Lạnh buốt

Tiếng gõ cửa vang lên

Chẳng ai đáp lại.

Yoomi thở dài, lấy từ trong túi sách chiếc chìa khóa rồi tra  vào ổ. Tiếng lách cách vang lên, đẩy cửa bước vào mà chẳng mảy may suy nghĩ.

Tiến đến nơi người con trai đang say giấc, chau mày vì mùi thuốc lá phảng phất, Yoomi lắc đầu rồi tiến vào phòng tắm lấy  ra một chiếc khan lạnh, chườm lên gương mặt điển trai của Jungkook.

Dường như cảm giác mát lạnh đột ngột khiến bạn Jeon giật mình tỉnh giấc. Con ngươi nâu sẫm mở ra, đến khi xác định được người đứng trước mặt mình thì khép hờ lại.

“Cậu lại uống nhiều nữa rồi. Mặc dù ngày mai cậu không có lịch trình thì cũng nên giữ tâm trí tỉnh táo chứ? Cậu nhìn lại mình đi, ngày qua ngày không cắm mặt vào công việc thì cũng là rượu và thuốc. Jeon Jungkook à… đã 5 năm cậu như vậy rồi, cậu còn lừa dối bản than là mình ổn đến bao giờ nữa?”

Tiếng trách móc ngày càng lớn hơn, thế nhưng con người kia vẫn không hề hé mắt. Jungkook ngồi thẳng lung, lọn tóc rủ xuống che bớt đi tia lạnh.

“Mình vẫn ổn.”

“Ổn? Mình hỏi thật là cậu ổn chỗ nào chứ? Haha… Cậu đừng tự lừa dối bản thân nữa đi Jungkook à…

Coi như… là mình xin cậu đấy."

Yoomi cười nhẹ, tiếng nói phảng phất u sầu. Đối diện với người con trai mình yêu quý bấy lâu mà trái tim cô không khỏi nhói lên. Đã qua từng ấy năm, tại sao thời gian vẫn không thể làm dịu đi vết thương lòng nơi trái tim kia?

Cô không biết, cô cũng không muốn biết thêm nữa.

Chỉ thấy rằng mỗi lần đối diện với người con trai này, tim của cô đau lắm.

Như thể bị ai đó đâm từng nhát dao vào vậy.

Khoảng không rơi vào yên lặng, Yoomi cười nhẹ, khẽ lắc đầu rồi quay lưng bước đi.

“Yoomi…”- Tiếng nói nhẹ nhàng như vang vào gió cất lên, không khỏi khiến Yoomi giật mình mà quay đầu. Phải, cô không nghe nhầm, là Jungkook đã gọi tên cô.

Có lẽ trái tim con người ta yếu đuối đến như thế, khi mà chỉ một tiếng gọi thôi, lòng Yoomi đã gợn song.

“Tại sao đến cuối cùng vẫn luôn bên tôi? Tôi chỉ là một kẻ thua cuộc, không thể bảo vệ bất cứ thứ gì bản thân yêu quý thôi.

Tôi yếu đuối, dễ gục ngã.

Tôi là con người ích kỉ, chỉ biết nghĩ đến bản thân.

Thế nhưng tại sao sau ngần ấy năm… vẫn luôn ở bên tôi?”

Jungkook cất tiếng, vẫn thanh âm êm dịu nhưng phảng phất nỗi buồn, vẫn tiếng nói đầy dụ hoặc nhưng lại xa xăm vô bờ. Ánh nhìn ngước lên, dán chặt vào người con gái nhỏ bé trước mặt.

Đã ngần ấy thời gian rồi, mặc dù có chối bỏ bao nhiêu lần nhưng tình cảm của Yoomi vẫn chẳng thể thay đổi, vẫn luôn hướng về duy nhất một người.

Người mà ngay cả khi đứng gần, tâm can cũng chẳng thể chạm tới.

Chợt… Khóe mắt có chút cay.

“Này Jungkook, liệu cậu có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”- Đáp lại bằng tiếng nói dịu dàng, Yoomi buông túi sách, đặt người mình xuống chiếc sopha bên cạnh Jungkook.

“Chẳng phải là sau khi tôi chuyển đến trường E sao?”

“Haha… Quả nhiên cậu chẳng nhớ gì cả. Thật ra lần đầu là khi mình lạc mất  mẹ cơ.

Lần đó… có một cậu nhóc sẵn sang nhường ô cho mình, nhường ô cho một cô bé đã ướt hết.

Lần đó… có một cậu nhóc chỉ cao hơn mình có chút xíu, vậy mà đã mở lời giúp đỡ mình.

Cậu biết không… chỉ một câu nói của cậu đã khiến cô nhóc 6 tuổi này yên tâm đấy.

Lần đó… cậu khiến trái tim cô nhóc này ghi nhớ cậu mãi đấy…”

Jungkook lặng thinh, ngón tay thon dài cầm ly rượu đung đưa, nhưng tuyệt nhiên không uống một giọt.
“À… Có vẻ như cũng có chút ký ức.”

“Haiz… Sau lần đó, Jung Yoomi này đã kiếm cậu nhiều lắm. Cậu không biết rằng khi ấy bản thân cậu như thế nào trong mắt mình đâu. À mà không đúng, cậu vốn dĩ lúc nào cũng như vậy. Vốn dĩ luôn tỏa ra ánh hào quang làm dịu tâm hồn người khác.

Lần ấy, phải cảm ơn cậu nhiều lắm."

“Xin lỗi Yoomi… Bản thân mình khi ấy chỉ là không muốn nhìn thấy người khác đau khổ vì mất gia đình.

Nếu như mình nói rằng khi ấy tâm trí mình lóe lên hình bóng Ami, lóe lên cảnh tượng Ami đã kéo mình ra  khỏi địa ngục như thế nào thì cậu có tin không?

Mình chỉ là rất muốn giúp cậu một chút, chứ bản thân không hề có ấn tượng gì thêm... Thế nên...”

“Đủ rồi, Jungkook à… Bao lâu nay mình cũng đã hiểu ra điều đó rồi.

Thế nhưng cậu biết đấy, mình phải làm sao đây?
Bao lâu nay cậu phớt lờ mình, nhưng thật ra cậu cũng biết tình cảm mình dành cho cậu mà.

Mình biết cậu không thể đáp trả lại thứ tình cảm đó, nhưng xin cậu đừng làm những ký ức đẹp đẽ của mình về cậu đi xa mãi mãi như thế…

Đừng ngăn cấm việc mình yêu cậu...

Xin cậu đấy.”

Chút rượu còn đọng lại trên ly rượu đã cạn. Khóe môi Yoomi bóng lên màu đỏ tía của thứ chất lỏng kia.

Đau đớn cũng đã quen rồi.

“Chuyện hôm nay… hãy coi như chưa có gì đi. Ngày mai mình sẽ gửi cho cậu lịch trình tháng tới. Tháng này cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. À còn nữa, đừng hành hạ bản thân như vậy nữa. bây giờ không chỉ riêng mình yêu cậu, mà còn rất nhiều người ngoài kia dành tình cảm cho cậu. Cậu có thẻ phớt lờ tình cảm của mình, nhưng đừng phớt lờ tất cả người trân thành với cậu.”
“Tạm biệt.”

Ánh nắng rọi qua kẽ lá, trong phòng ngủ xa hoa là một người con trai đẹp đẽ yên giấc. Chiếc điện thoại sáng bóng rung lên báo hiệu có tin nhắn tới.

Từ quản lý Jung.

Jungkook nhìn từng dãy liệt kê những lịch trình của mình, rồi lại nhìn vào đồng hồ hiện trên màn hình.

Có lẽ sau khi trở về, người con gái đó đã chẳng thể ngủ dù chỉ một chút, có lẽ bản lịch trình ngắn gọn nhưng chi tiết này đã được  hoàn thành trước khi đôi mắt ngọc kia nhòe đi vì khóc.

“Xin lỗi, Yoomi. Nhưng trái tim mình không thể rung động vì ai nữa.”

Ngoài cửa, một bóng người yên ắng đứng đó, tàn thuốc rơi lã chã xuống nền đá.

(Còn)

#Maki

Aiguuu... Mỗi lần ra chap mới là lại hồi cmn hộp đọc cmt. Ấy mà có vẻ cũng lâu rồi nhỉ. Trước hết hãy nhận của Maki này 1 lời xin lỗi vì dạo gần đây mình bận quá nên chẳng ra chap nhanh được. Aiguuu... Aiguuu...
Sau đó là... Ở đây có ai biết gì về truyenwki.com mới mở cái gì mà xu với xèng ấy, ủa rồi ý là sau này đọc với viết phải mất tiền hả anh em?!? Antueeeeeee