|fanfictiongirl Jungkook 전정국| Thiên thần của anh 2

#7, Anh trai của em

Tiếng động cơ xe vang lên, Seemi thoáng thấy bóng dáng Jungkook thì lon ton chạy lại, khóe miệng cười toe khi thấy anh trai của mình.

"Anh Jungkook, kì nghỉ này của anh có dài không?"

Nhận lấy túi quà từ tay Jungkook, cô bé nhỏ nhắn thủa nào giờ đã ra dáng thiếu nữ, tuy nhiên sự lém lỉnh trong ánh mắt vẫn không thay đổi.

"Ừm. Lần này anh ở nhà 1 tuần nhé. Như vậy đã đủ chưa nhỉ?"

"Ui... Anh đừng có bảo đủ hay không đi. Với em thì anh ở nhà càng lâu càng tốt chứ làm gì có chuyện đủ hay không. Anh xem, dạo này anh lại gầy đi nữa rồi. Lịch trình của anh dày lắm sao? Ây ya... Em phải nhân dịp này bồi bổ thêm cho anh mới được, chứ anh trai của em à... Anh sắp thành bộ xương khô rồi."- Seemi liến thoắng nói không biết mệt. Dường như khi đối diện với Jungkook, Seemi luôn có cảm giác đau lòng, muốn chăm sóc cho anh thật tốt nhưng bản thân lại không đủ khả năng. Người anh trai đáng mến này... cô biết anh đã chết tâm nhiều năm rồi...

"Haha... Em như thể bảo mẫu của anh ấy nhỉ? Thế nào... Bảo mẫu dạo này ôn thi tốt chứ?"- Jungkook cười nhẹ trước giọng nói đày trách mắng của Seemi. Vốn dĩ Seemi đã 19 tuổi, đáng ra tuổi này cô nàng đã học đại học rồi. Tuy nhiên, vụ tai nạn nghiêm trọng trước đây mà Seemi phải nghỉ học một thời gian, hơn nữa cô nàng cũng phải phụ giúp chăm sóc mẹ - người đã liệt nửa thân dưới sau tai nạn kia. Kết quả là sau khi quay lại trường học, đã là một năm sau đó. Vì thế, năm nay cô nàng mới chính thức bước vào kì thi đại học.

"Hừm... Em nói sai sao? Anh thật không biết chăm sóc bản thân gì cả. Mà về chuyện học thì anh yên tâm đi, em đảm bảo sẽ thi đỗ vào sư phạm."- Khẽ bĩu môi vì hai từ 'bảo mẫu' từ Jungkook, Seemi bước nhanh hơn vào nhà, theo sau là Jungkook.

"Jungkook về rồi đấy à?"- Giọng nói trầm ấm vang lên cuối phòng khách, chiếc xe lăn từ từ xuất hiện, mang theo người đàn bà với gương mặt phúc hậu.

"Mẹ ạ."- Vừa nhìn thấy bà, Jungkook cúi đầu 90 độ lễ phép chào hỏi.

Nhìn thấy người con trai trước mặt, bà Min mỉm cười, lấy tay xoay bánh xe lăn, tiến đến trước mặt con trai. Bàn tay thô ráp vì lao động lặng lẽ chạm vào gương mặt Jungkook, cái chạm đầy yêu thương.

"Con trai của mẹ... Con vất vả nhiều rồi."- Ngón cái dừng lại nơi gò má đã nhô cao, bà thoáng buồn lòng vì bản thân chẳng thể làm gì giúp cậu. Hơn nữa trong thâm tâm, bà biết cậu cũng vì bà mà lao đầu vào giới giải trí đầy khốc liệt kia. Gương mặt đẹp đẽ phảng phất tuổi già khẽ nhăn lại vì sự thật đầy đắng cay kia.

"Mẹ à... Mẹ lo lắng quá rồi. Hiện tại con sống rất tốt mà. Mẹ yên tâm đi, mẹ chỉ việc bảo ban mấy đứa nhóc kia thật tốt thôi, về phần Jonghan và Seemi con sẽ lo cho."- Nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ, Jungkook như muốn truyền hơi ấm vào bà, giọng nói êm dịu của cậu cất lên như thể muốn làm an lòng người đối diện.

"À mà... Hôm nay Jonghan không về hả mẹ?"- Chợt nhận ra cậu nhóc đầy bướng bỉnh kia không xuất hiện nãy giờ, Jungkook ngó quanh rồi quay sang hỏi mẹ.

"Ừm... Dạo này đội bơi của nó tham dự cuộc thi ở tít thành phố cơ. Nó cũng vì thế mà ở đấy rồi, chắc phải mấy hôm nữa mới về được."

"Ơ. Jonghan đang ở thành phố ạ? Thằng nhóc này chẳng bảo gì với con cả."

"Anh còn lạ gì tính anh ấy nữa? Anh Jonghan là không muốn làm phiền anh đấy mà. Ai mà chẳng biết anh trai của em nổi tiếng như nào chứ."- Seemi bưng đĩa nho vừa rửa từ bếp lên, khẽ khàng để lên bàn uống nước trước mặt mẹ và Jungkoom rồi tiện tay nhón lấy một quả bỏ vào miệng.

"Chậc. Dù gì thì cũng nên báo cho anh chứ?"- Jungkook nhìn thái độ thản nhiên của Seemi, sau đó lại nghĩ đến việc của Jonghan mà khẽ chau mày. Thế nhưng dòng suy nghĩ vừa mới xuất hiện, chuông điện thoại của cậu đã vang lên. Vừa mới nhìn thấy tên người gọi, Jungkook buông một nụ cười bất lực mà nghe máy.
Tên nhóc này thiêng thật đấy.

"Hế lô anh trai siêu sao của em... Anh có còn nhớ người em bé bỏng này của anh khôngggggggg?"- Vừa mới ấn nút loa ngoài, tiếng cậu trai hơi khàn khàn đã vang lên làm Seemi giật mình. Cô nàng chợt thấy da gà ở tay nổi hết cả lên trước cái giọng điệu nhõng nhẽo đáng sợ kia. Thế quái nào giọng thì ồm mà cứ cố gắng ngân dài cái từ cuối thế chứ?

Phì cười trước phản ứng của Seemi, Jungkook hắng giọng trả lời điện thoại.

"Công tử của tôi ơi... Công tử lên thành phố mà không bảo gì với tôi, tôi còn tưởng công tử quên mất tôi rồi chứ."

"Ấy... Sao thế được. Mà bỏ qua đi. Em thi đấu gần xong rồi, trận kế phải tuần sau mới bắt đầu cơ nên cũng định về nhà đây. Nghe nói hôm nay anh về nhà hả? Cho em quá giang tí được không?"- Jonghan khẽ ho khi biết mình bị phát hiện rồi. Mà phát hiện thì có sao, tiện thể bảo anh cậu đưa về nhà có phải đỡ tốn tiền không chứ.
"Xì. Muộn rồi anh ơi. Anh Jungkook về nhà lâu rồi. Cả nhà đang ngồi ăn nho đầy ngon lành đây, anh không về cũng không ai cản đâu."- Seemi bĩu bĩu môi, ghé miệng vào gần điện thoại rồi trả lời.

Vừa nghe tiếng Seemi, Jonghan như thể bị ai đó oánh đòn mà giãy nảy. Mà khoan đã... Quan trọng là cả nhà đang ăn nho nha... Huhu Jonghan anh đây cũng muốn ăn mà...

"Chờ... Chờ anh với. Anh cũng muốn ăn."

Yên lặng ngắm nhìn cuộc đối thoại của ba người con lớn nhất trong nhà hồi lâu, mẹ Min khẽ cười rồi cũng góp giọng vào câu chuyện.

"Jonghan à, vậy bao giờ con về?"

"Ấy. Mẹ cũng ở đấy sao? Mẹ ơi mẹ xem Seemi nó bắt nạt con kìa. Mà con cũng muốn về luôn lắm chứ nhưng giờ này hết xe bus mất rồi. Chắc sáng ngày mai con mới về được ạ. Mẹ ơi sáng mai mẹ làm bánh rán cho con nhé hihi... À mà con phải cúp máy đây, sáng mai gặp lại."- Jonghan trả lời mẹ đầy tủi hờn rồi cúp máy, không đợi ai nói gì thêm.
Dường như đã quá quen với cậu trai sống buông thả này mà Jungkook chẳng suy nghĩ gì cả. Nói chuyện thêm một lúc thì Jungkook giúp mẹ đẩy xe vào phòng. Sau khi chắc chắn mẹ không càn giúp gì nữa thì cậu mới ra ngoài, rẽ vào bếp lấy ra cốc sữa ấm mang lên tầng.

Cốc cốc cốc...

"Seemi, anh vào nhé?"

Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng nói đầy ôn hòa của bạn Jeon.

"Vâng ạ."

Ngay sau khi nghe thấy tiếng Seemi đáp lại, Jungkook cầm cố sữa vào. Nhìn thấy người con gái đang say sưa giải những bài toán về đạo hàm kia, chợt đâu đó kí ức xưa cũ ùa về khiến cậu hơi ngẩn người.

"Anh để sữa ở đây nhé. Em có cần anh giúp ôn tập không?"- Đặt cốc sữa lên bàn, Jungkook nhẽ xoa xoa mái tóc ngắn mượt của Seemi. Đã nhiều năm rồi nhưng cô nàng nhất quyết không chịu đổi kiểu tóc, tóc cứ hễ dài ra là lại cắt ngắn đến ngang vai, cứ thế cứ thế mà mái tóc ngắn được giữ đến tận bây giờ.
"Không cần đâu. Anh cứ về phòng nghỉ ngơi đi, anh cần chú ý thêm bề sức khỏe đấy."- Lắc lắc đầu, Seemi giương ánh nhìn đầy tinh nghịch vào Jungkook rồi mỉm cười, nụ cười đẹp tựa nắng mai.

Khẽ đóng cánh cửa phòng của Seemi lại, Jungkook cất từng bước đến phòng của mình. Bước chân cứ dần nặng nề hơn... Dường như càng cố quên đi thì lại càng không thể cam lòng mà chấp nhận sự thật. Bước đến trước cánh cửa phòng nào đó, thân thể như bị hỏng mà cứ đứng yên ắng nơi đó. Bóng lưng vững vàng kia đầy lẻ loi đơn độc....

Thở dài, Seemi quay người vào phòng rồi chốt cửa, thật là không nên tò mò mà.

"Anh trai của em... Cớ sao anh lại si tình đến vậy?"

#Maki