|fanfictiongirl Jungkook 전정국| Thiên thần của anh 2

#21, "Vì yêu"

Có vẻ như do bất tỉnh khá lâu nên đôi chân của Yoomi vẫn không có lực, chỉ bước đi vài bước đã mỏi nhừ. Cô vịn tay vào tường, men theo nó mà bước ra khỏi phòng. Phòng khách yên ắng, tấm rèm cửa màu be khẽ đung đưa vì cơn gió, hương hoa cũng theo thế mà thoảng vào lòng người.

Hít mạnh một hơi, Yoomi mỉm cười, quyết định ngày hôm nay sẽ sống cho bản thân.

Bước vào phòng tắm, mở vòi, xả nước vào bồn, trước tiên vẫn cần phải làm sạch cơ thể đã.

Bật một bản ballad sâu lắng, kết nối với loa, cô nàng dọn dẹp lại căn nhà khi giai điệu lan toả khắp cơ thể. Vừa lau sàn, vừa ngân nga theo bài hát, yên bình đến lạ...

Lau nhà xong, nước cũng vừa đầy bồn, thanh thản mở tủ lấy ra một viên muối biển mà thả vào, xanh ngắt màu nước. 

Tiếng ballad vang khắp, làn nước trong xanh khẽ vờn theo từng cử động của cơ thể, giá mà ngày nào cũng trôi qua như thế.

Không sầu lo, không buồn phiền, không u uất...

Giá mà con người không biết đến cảm giác yêu.

Nhịp thở đều đặn, không khí trong lành phập phồng khuôn ngực của thiếu nữ.

Tiếng nước réo rắt, nỗi buồn lo bấy lâu ứ đọng trong thân thể dần tan biến...

Chợt, tiếng chuông cửa vang lên, Yoomi giật mình, vụng về lấy chiếc áo choàng tắm khoác vào mà bước ra ngoài.

Nhìn hình ảnh người con trai với gọng kính vàng qua camera, cô mở cửa, không quên chỉnh lại áo choàng tắm.

"A, Hamin, có chuyện gì vậy?"

Tiếng nói trong veo vang lên, Hamin dời tầm mắt từ màn hình điện thoại mà ngước lên, thế rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác.

"Ừm... Laptop của cậu còn ở trên xe mình nên... Ừm... Mình mang đến đây."- Vành tai phiếm đỏ, lúng túng giơ chiếc laptop màu trắng lên trước.

Yoomi phì cười trước hành động của Hamin, cô lùi lại, kéo tay Hamin vào nhà.

"Cứ vào đây đã, mình pha trà cho cậu."

"Không... Không cần đâu, mình về đây."

"Phì. Gì vậy chứ. Chờ mình ở phòng khách, mình thay đồ trước đã."- Bật cười trước sự ngại ngùng của Hamin, Yoomi buông tay câuj ra, còn mình thì đi về phòng.

Tiếng đóng cửa phòng vừa vang lên, tầm mắt Hamin đăm đăm đặt lên cánh cửa đóng chặt, chợt thở dài một tiếng.

"Yoomi, chả nhẽ cậu không coi mình là đàn ông sao?"

Lặng lẽ đặt tấm thân xuống sô pha màumàu lông chuột, Hamin lôi từ trong túi ra chiếc laptop của mình, chăm chú gõ gõ gì đó.

Cánh cửa phòng mở ra, khoác lên mình bộ đồ màu xám, Yoomi nở nụ cười nhẹ mà bước đến chỗ Hamin đang ngồi.

"Cậu làm việc đấy à? Dạo này công việc ổn chứ?"

Khe khẽ ngước đôi mắt lên, Hamin cở nụ cười đáp lại Yoomi, lắc đầu.

"Dạo này nhiều việc, nhưng cũng không đến mức quá sức."

"Cậu lại làm bạt mạng chứ gì? Nhìn quầng thâm mắt của cậu kìa. Ngồi yên đó, mình pha chút trà. Trà này là người ta biếu bố mình đó, tác dụng tốt lắm."

Tiếng lách cách của cốc chén vang lên từ phòng bếp, Hamin vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình laptop, nhưng chính cậu cũng biết rõ, tâm trí mình đã chẳng thể tập trung được mà làm việc nữa rồi.

Chỉ riêng cậu biết số lượng công việc dạo gần đây nhiều như thế nào,

Chỉ riêng cậu biết cậu đã cố chấp gạt hết công việc đi để chăm sóc người con gái kia ra sao,

Công việc vốn đã nhiều, nay lại thêm nhiều, thế nhưng nó đâu phải nguyên nhân gây nên cái quầng thâm mắt xấu xí này chứ.

Chỉ là... những ngày chẳng thể ngủ, vụng về ngóng chờ người con gái kia tỉnh lại, mà thôi.

Người con gái đã pha trà xong, khéo kéo bê tách trà mang đến mà đặt trước mặt cậu.
Nhấp một ngụm trà, chợt thấy ngọt ngào toả khắp cơ thể.

"Laptop của cậu có mấy phần mềm thừa thãi, mình đã giúp xoá đi rồi, mình cài thêm một tầng bảo vệ nữa. Dù gì cậu cũng là quản lý của Jungkook, mình không muốn hai người xảy ra bất trắc gì."- Cất tiếng, Hamin đặt chén trà xuống, ngước lên nhìn Yoomi.

Yoomi nghe vậy thì hí hứng mở máy, không quên cười tươi với Hamin.

"Uầy, đúng là dân IT có khác, mấy vụ này mình chả hiểu gì cả."

"Sau này có gì khó cứ hỏi mình, mình không bận đến mức không có thời gian giải quyết việc giúp cậu."- Hamin đóng laptop của mình lại, đẩy gọng kính cười.

"Thôi thôi, cậu tự lo cho bản thân đi, vốn dĩ cậu đã gầy rồi, giờ còn gầy hơn nữa kìa."- Yoomi dẩu môi, tiện tay lướt web một hồi.

Và không ngạc nhiên, trên đầu bảng tin chỉ toàn là những bài báo về việc vắng mặt của Jungkook trong buổi họp báo. Chẳng phải tin tức tốt lành gì so với một ngày dành cho bản thân, cô nàng quyết định tắt máy, quẳng sang một bên.
"Mình phải về rồi, không làm phiền cậu nữa."- Thoáng thấy ánh mắt Yoomi vừa rồi, Hamin định mở lời an ủi, nhưng rồi lại thôi. Cậu cất laptop vào túi, đứng dậy mà ra về. 

Lần này, Yoomi không cản cậu lại, cô nàng biết cậu bận rộn hơn bất kì ai, thế nên khi Hamin nói vậy thì chỉ gật đầu nhè nhẹ.

"Nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy."

Đóng cửa, Yoomi thở phào một hơi, thế rồi chợt nghĩ lại, rằng hôm nay đã quyết sẽ không u sầu gì, nên thôi cũng quẳng hết lo toan mà chạy vào bếp, pha cho bản thân một bình trà hoa cúc mang ra ngoài vườn, vừa nhâm nhi vừa đọc sách.

Trà đã xong, thế nhưng sách thì vẫn còn phân vân, nghĩ một hồi, cô nàng quyết định đọc tiếp cuốn "The life before us" của Romain Gary. Vừa nhớ đến việc sẽ tiếp tục đọc những lời miêu tả sinh động của cuốn sách, Yoomi thích thú mà chạy vào nhà, tìm Đông tìm Tây để lấy nó. Thế nhưng tìm một hồi, cuốn sách vẫn biệt tăm.
"Hừm... Hình như là để ở túi."- Vuốt vuốt cằm, cô nàng không chần chừ mà vào phòng, lấy túi ra mà lục lọi. Quả nhiên, cuốn sách bìa đen nằm trong đó. Hí hửng lôi cuốn sách ra, Yoomi mở trang đã được đánh dấu, toan bước ra vườn thì từ trong cuốn sách rơi ra một mẩu giấy, đơn giản nhưng sao lại bắt mắt đến lạ.

Nhặt mẩu giấy lên, tò mò mà mở ra, chỉ thấy nét chữ đen nổi bật, nguệch ngoạc mà lại như cứa vào tim gan.

Chỉ bần thần đọc, chỉ ngơ ngác viết lên hai chữ thay câu trả lời.

Chỉ thấy, tim lại đau.

"Dù biết bản thân cố gắng đến mức nào vẫn sẽ không có kết quả. Vậy lí do gì khiến ngươi cố chấp đến như vậy?"

Haha... Chỉ đọc thôi cũng đủ biết chủ nhân mẩu giấy này là ai, Yoomi gấp tờ giấy làm tư, dứt khoát vứt nó vào ngọn nến thơm đang cháy.

"Vì yêu."
#Maki