|fanfictiongirl Jungkook 전정국| Thiên thần của anh 2

#26, Công việc của một ngôi sao.

Đôi chân dài vắt ngang lên bàn, ngang tàng nhưng vẫn thu hút. Mùi hương hoa trà toả khắp căn phòng, xua đi cái nặng nề của công việc ngổn ngang. Jungkook ngồi đó, nghiễm nhiên tựa như một vị vua trẻ.

PD Kim, gương mặt hốc hác thiếu sức sống hẳn so với lần trước Jungkook gặp. Đôi mắt thâm đen, đủ hiểu đã lâu rồi anh chẳng có nổi một giấc ngủ ngon. Bàn tay gầy gò giơ lên, nắm lại thành nắm đấm mà vung thẳng đến mặt ngôi sao trẻ học Jeon, thế nhưng khi khoảng cách chỉ còn vài centi, lực đạo lại giảm xuống gần như bằng 0. Chỉ là một cú thẩy nhẹ vào mặt cậu, đầy bất lực.

"Nhóc, cậu xem cậu gây ra mớ lộn xộn gì này."

Đặt mạnh người xuống ghế đối diện Jungkook, PD quăng lên bàn một tập tài liệu, thế rồi chỉ ngồi ôm đầu, buồn bã.

"Thiên tài của tôi ơi, chỉ có việc cậu trốn họp báo thì không sao, thế nào lại còn bị chụp lại xe ở gần phố đèn đỏ vào hôm đó chứ? Cậu biết đạo diễn Ryu khó tính như nào mà, sao lại còn làm ông ấy mất hết mặt mũi như này chứ hả?"- Gương mặt cúi gằm, giọng nói của anh vang lên nhỏ nhẹ nhưng vẫn đầy sự trách móc. 

"Anh cũng biết mấy tin đồn trên mạng toàn là do người ta suy diễn thôi mà. Em không làm gì sai, em không lo đâu."- Jungkook mỉm cười, đối với người con trai kia, cậu luôn dành cho anh sự kính nể chân thành. Anh tuy là người mang cậu đến với thế giới đầy cạm bẫy kia, thế nhưng cũng là do cậu. Cậu không hận anh, chỉ thấy anh là người đã giúp mình tìm được công việc, đủ để cứu lấy gia đình thiếu thốn. 

Biết ơn, Jeon Jungkook chính là biết ơn người con trai này. Dù rằng giới showbiz chông gai, thế nhưng PD Kim luôn cố gắng dành hết tài nguyên cho Jungkook, luôn ủng hộ cậu dù rằng Jeon Jungkook không bao giờ thể hiện cảm xúc gì qua gương mặt.

Nhìn cậu em mà mình dẫn dắt mấy năm nay, trong lòng Kim Myunghan ngổn ngang bộn bề. Đối diện với gương mặt toả ra ánh hào quang kia, anh chỉ biết cười khổ.

"Chẳng nhẽ anh lại không hiểu em ư? Anh biết thời gian nghỉ của em, anh cũng biết em không bao giờ đến phố đèn đỏ để làm mấy chuyện bừa bãi. Thế nhưng Kook à, anh hiểu thôi chưa đủ, cái em cần là làm mọi người hiểu em. Anh biết em luôn duy trì hình tượng lạnh lùng xa cách, có cái lợi cho em, thế nhưng vào lúc này thì lại không. Người tin tưởng em không nhiều, anh tin em, thế nhưng người khác thì không. Anh đã giải thích cho PD Choi rồi, thế nhưng ông lão già khú ấy nhất quyết phải bắt em viết thư tay xin lỗi đạo diễn Ryu. Em có lỗi gì chứ? Lão ta không thể vì bản thân có quen biết với đạo diễn Ryu mà bắt ép em như vậy được. Em nói xem có phải không?"

"Anh nói sao cơ? Viết thư tay xin lỗi á? Sao Jungkook lại phải làm thế chứ?"- Từ phía sau, tiếng nói có phần ngắt quãng vì thở dốc vang lên. Jungkook quay đầu, khi nhìn thấy Yoomi, cậu gật nhẹ đầu thay lời chào.

"Ôi, quản lý Jung đây rồi. Lại đây lại đây, chúng ta bàn việc. Không hiểu sao mỗi lần nhìn cái mặt đẹp trai của tên này là anh lại rối rinh rối mù cả lên. Đù, đừng có hiểu nhầm anh có ý gì với chú mày đấy nhá. Mà bỏ qua mấy cái tranh luận sang một bên, chú mày đừng có mà cười nhăn nhở ra thế nữa, để yên cho anh mày bàn việc với quản lý Jung. Nào nào, Yoomi, qua đây nghĩ cách đi."- Myunghan vừa nhìn thấy Yoomi thì hai mắt đã sáng lên, vội vàng vẫy tay gọi Yoomi lại chỗ mình rồi lườm xéo tên ngôi sao họ Jeon vẫn còn bình tĩnh kia.

Ừ thì... Việc cũng không quá khó khăn, nếu như phía PD Choi không làm khó. Thử nghĩ xem, nếu như bên PD Kim đưa ra một giải đáp đúng sự thật, thế rồi PD Choi lại không chịu, đưa ra phủ nhận để an ủi bên đạo diễn Ryu thì sự việc sẽ còn phức tạp hơn nữa. Đạo diễn Ryu là tên tuổi lớn, khó lòng dây vào, thế nhưng giờ thì hay rồi, Jungkook ngồi không cũng dính scandal to đùng với ông đạo diễn khó tính này.
Chậc, Myunghan chợt muốn khóc quá. 

"Khỉ gió, tầm này ông già Choi kia còn gọi điện đến làm gì? Alo?... Ấy ấy không có... Anh Choi à, sự việc lần này không thể giải quyết như thế được. Jungkook là tên tuổi lớn nhất của công ty, anh không thể nghĩ đến cái lợi trước mắt thế được. Mất Jungkook, công ty ta sẽ lung lay ngay đấy. Anh Choi, anh nói sẽ đến đây ấy ạ? Ấy ấy... anh cứ từ từ đã. Khoan nào, anh ơi... Ơ kìa..."- PD Kim chửi thề thành tiếng, trả lời đối phương cũng khá máy móc. Thế nhưng mọi nỗ lực dường như chẳng thấm vào đâu khi mà chủ tịch công ty - Choi Eunsang nói sẽ đích thân qua. Hơn thế nữa còn trực tiếp cú điện thoại, dứt khoát muốn xử lý cho xong vụ việc. 

Myunghan bần thần nhìn màn hình điện thoại đã tắt tự bao giờ, bực tức dồn nén, chỉ có thể chửi thề thành tiếng.
"Geunsoo đâu? Kiếm cho anh mày cái bao hay cái gì đại loại để anh mày đấm. Bỏ đi, mày ra đây cho anh mày đấm mấy nhát cái, tức vãi."

"Anh à, bình tĩnh chút đi. Cùng lắm thì em viết thư giải thích thôi mà."

"Không được, mày nhất quyết không được làm theo ý lão già đó. Mày phải sống sao cho đúng với Jeon Jungkook ngang tàng mà anh mày tạo dựng cho. Không được nhún nhường, tuyệt đối không được đấy mày nhớ chưa hả?"- Myunghan gằn giọng, nét mặt bắt đầu đỏ vì bực tức. Anh đập mạnh tay xuống bàn, giương đôi mắt đầy quyết liệt cho Jungkook, không quên lặp lại căn dặn cậu.

Có chút ngạc nhiên vào phản ứng khá mạnh của PD KIm, Jungkook ngây người một chút rồi cười nhẹ, khéo léo vắt chân dài, dáng ngồi cao cao tự tại.

"Em rõ rồi."

Yoomi nhìn phản ứng của Myunghan, có chút giật mình, thế rồi cũng chỉ biết lắc nhẹ đầu.
"Anh Kim, anh thật chẳng giống những người làm nghệ thuật gì cả."

"Chứ sao nữa. Anh mày là độc nhất trong cái giới này đấy nhé."

Chưa kịp mừng lâu, mặt PD Kim đã xám ngoét lại, đơn giản vì anh thoáng thấy người xa xa kia. Choi Eunsang, bộ dạng hừng hực khí thế tiến đến phòng làm việc. Bộ dạng lớn lối phút chốc sụt giảm hẳn, bởi lẽ dù gì ông ấy cũng là chủ tịch, còn anh chỉ là nhân viên làm công ăn lương thôi.

"Anh Choi, sao anh phải đích thân thế này chứ. Anh từ từ thôi, đây anh ngồi đây đi ạ."- Myunghan vội vã mở cửa, tiếp đón chu đáo cẩn thận chủ tịch. Sau khi PD Choi yên vị trên ghế chính giữa, anh mới thở phào một tiếng rồi ngồi cạnh Yoomi, tiếp tục mở tài liệu để bày kế.

"Kim, anh biết giữa tôi và đạo diễn Ryu thân thiết thế nào rồi mà. Giờ anh bảo tôi vì một nhân viên của công ty mà làm khó bạn bè à?- Ông Choi vừa ngồi xuống đã lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng đủ lấn áp khí thế của bao người xung quanh. 
"Anh Choi à, anh biết lần này Jungkook không làm gì sai mà. Đây là thời gian nghỉ của cậu ấy, cậu ấy có quyền không tham gia mọi hoạt động mà. Hơn nữa cậu ấy cũng không nhận lời tham gia phim này, là sự nhầm lẫn bên phía quản lý Sera đấy chứ."- Vội vàng lên tiếng giải thích, Myunghan thật sự không dám đối mặt với người đàn ông tóc đã điểm bạc kia lâu, khí thế bức người của ông ấy đủ khiến cái phòng này ngột ngạt hơn hẳn rồi.

"Ý anh là tên nhóc này từ chối lời mời tham dự phim của đạo diễn từng được đề cử Oscar?"- Choi Eunsang nhíu mày, nhìn PD Kim rồi lại quay sang nhìn Jungkook.

"Dạ... Thật ra đúng là như vậy ạ."- Myunghan run rẩy, giọng nói của Eunsang đúng là doạ chết anh rồi.

"Jungkook, cậu nói thử xem?"- Quay sang nhìn Jungkook, ông cất giọng uy áp. 

Thế nhưng, đối mặt với ông - người đã từng trải qua bao sự đời, đủ để thôi rèn nên cái sức đè nén kinh người, lại là một gương mặt bình tĩnh, không hiện chút cảm xúc nào trên khoé mắt.
"Cháu quả đúng là chưa từng nhận lấy kịch bản này."

Giương ánh nhìn đầy uy áp đến Jungkook, vẫn là vậy, vẫn là gương mặt không cảm xúc, đủ để khiến Choi Eunsang thích thú.

"Cậu chấp nhận viết thư xin lỗi chứ?"

"Anh Choi."- Myunghan lớn tiếng, nắm chặt tay thành nắm đấm giận dữ. 

"Im lặng, tôi đang hỏi Jungkook."- Eunsang dứt khoát, giương ánh nhìn cảnh cáo cho PD Kim rồi quay sang tiếp tục nhìn Jungkook.

"Lý do là gì ạ? Vì cháu đã không tiếp nhận kịch bản sao?"- Mỉm cười đầy châm biếm, đôi mắt to của bạn Jeon chẳng hề ngại ngùng đối diện với chủ tịch công ty. 

Không sợ hãi, không e dè... ánh mắt kia chỉ toàn là sự quyết tâm.

Như thể, dưới vỏ bọc của cậu trai hơn 20 tuổi kia, cũng là vô số phong ba từng trải, không kém gì người đã gần đất xa trời như ông.

Ồ... Cảm giác phấn khích này... cũng không tồi.
#Maki

Ye. Long time no see...

Ai nhớ tuôi hong :<