|| Kẻ Thay Thế || 《Jungkook & You》

#33。Tin tưởng。

Thư Đồng thất thần ngồi xuống ghế không dám nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Khiết Bắc.

Lúc này anh không tức giận mà còn cúi người ngồi xuống, bàn tay xoa lên đầu của cô, giọng nói ôn nhu như đang an ủi.

"Anh biết, anh mới là người sai, là anh không tốt. Anh sẽ không ép em nữa..."

Cô bây giờ mới dám nhìn thẳng vào mắt của anh. Vẫn là ánh mắt ôn nhu như trước, không hề có một chút oán trách nào về cô cả.

"Anh làm như vậy em càng cảm thấy mình là người có lỗi!"

"Không sao! Sau khi về anh sẽ thuyết phục ba và mẹ... chỉ là"

Chỉ là...?

Chỉ là trong thời gian vừa qua ba rất nhớ cô, cũng có một phần là muốn cô trở về bên đó. Chẳng lẽ bây giờ cô từ chối ông thì quan hệ cha con sẽ cắt đứt sao?

"Em... sẽ về khi có cơ hội, nhưng trước đó anh phải hứa với em là anh sẽ là người đứng đầu tập đoàn CA!"

Ánh mắt trông chờ của cô dán lên trên người của anh. Khiết Bắc chỉ đành lặng lẽ gật đầu, lúc này mới thấy được nụ cười của cô đã trở lại. Lúc cô định đứng dậy vào bếp chuẩn bị vài món cho Khiết Bắc thì anh lại phải đi. Mục đích anh về đây là có một đối tác làm ăn lớn buộc anh phải về đây kí hợp đồng ngoài việc đó ra còn việc quan trọng hơn là đưa Thư Đồng về Anh.

Khiết Bắc chào tạm biệt cô rồi lên xe của mình chạy về khách sạn anh thuê gần đó. Khiết Bắc cũng biết rằng tại sao em gái mình lại không chịu về Anh Quốc, một phần vì công việc, phần còn lại là do người đàn ông tên Điền Chính Quốc. Dù Thư Đồng không nói ra nhưng anh vẫn biết hết mọi chuyện. Chỉ là em gái mình đã lớn dù có ngăn cấm cách nào không không thể bảo được.

***

Sau khi đến bệnh viện  cũng không thấy Thư Đông đâu. Chính Quốc đành trở về nhà của cô, sau khi vào nhà thì thấy cô đang loay hoay trong bếp, trên người còn đang mang chiếc tạp dề cũ. Còn cô lại không biết sự xuất hiện của anh.

Chính Quốc chạy tới ôm lấy Thư Đồng từ phía sau không muốn buông tay ra khỏi người cô lúc này.

Cô giật mình xoay người qua ôm lấy gò má của anh mà cười. Nhìn vẻ mặt hối thúc và thở gấp của anh lúc này làm cô không thể không cười lớn được.

"Anh và Triệu Vi như thế nào rồi? Cô ấy nhìn chúng ta như vậy chắc thất vọng lắm đúng không?"

Đây là lời mỉa mai từ cô muốn dành cho Triệu Vi sao? Tiếc thật, nhưng cô ta đâu có ở đây.

Chính Quốc vẫn đang ngạc nhiên.

"Anh... anh tưởng em giận anh...rồi..."

"Ngốc! Anh tưởng em là trẻ con sao?"

"Anh sợ em sẽ không vui khi thấy cô ấy quay về lúc này, còn chạm mặt với em."

Thư Đồng hiểu rõ tình thế lúc này, chỉ là cô quá yếu thế, chỉ có một mình anh đứng về phía cô thôi thì làm sao chống lại được. Vấn đề ở đây là ở Điền Hứa  Văn, ông ta đã từng tuyên bố Triệu Vi là con dâu của Điền gia và cũng sẽ không có một ai bước chân vào được ngôi nhà đó.

Chỉ là cô đang lấy cái mạnh mẽ của mình lấp liếʍ đi nỗi sợ trong con người của cô càng không muốn cho anh thấy được mình đang lo lắng đến mức nào.

Chuyện ở bệnh viện bây giờ cô đang rối, lúc sáng sau khi định chào tạm biệt Chính Quốc cô còn đang rất vui vẻ chuẩn bị đến bệnh viện, nhưng khi thấy Triệu Vi quay về cô cũng không còn tậm trạng nữa, một mình chạy về nhà.

Ngoài chuyện Khiết Bắc vừa về Tứ Thành, thì còn chuyện Triệu Vi nữa làm cô không thể không suy nghĩ.

Thư Đồng ôm lấy Chính Quốc:" Anh sẽ thuyết phục ba, còn cả ông nội nữa, phía bên họ Triệu cũng vậy, vậy nên..."

"Em tin anh, em tin anh sẽ làm được..."

***