|| Kẻ Thay Thế || 《Jungkook & You》

#42。Một tay che trời。

Bầu trời bên ngoài giờ đã chuyển tối. Chiếc đồng hồ trên tường vẫn xoay như vậy, Thư Đồng bây giờ đang nghĩ đến anh, anh đang ở đâu? Có đang đi tìm cô không?

Thư Đồng ngồi một bên phía cánh cửa sổ phóng tầm mắt, bên ngoài là một màu đen tối mịt. Từ trên lầu nhìn xuống Thư Đồng thấy có một chiếc xe đang đi tới, cô áp sát mặt vào cửa sổ nhìn rõ xem đó có phải là xe của Chính Quốc không. Nhưng trời tối cộng thêm cả việc cô đang ở trên tầng ba của biệt thự rất khó để nhận biết.

Tiếp theo đó là những giọng nói lẫn lộn cùng tiếng bước chân làm cô không thể phân biệt được.

"Anh nhốt con bé ở đây phải không?"

Là giọng của ông cụ Điền!

Thư Đồng nghe rất rõ, cô áp sát tai bên cạnh cánh cửa, tuy là lầu ba nhưng giọng nói rất lớn của ông làm cô nhận ra ngay. Thư Đồng như tìm được hi vọng, vội vàng đập mạnh vào cánh cửa.

"Ông nội... ông... là con đây...con ở đây.!"

Thư Đồng vừa đập cửa không ngừng gọi lớn để người bên dưới có thể nghe thấy.

"Thư Đồng...!"

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô, là anh!

Thư Đồng như sống lại, nghe thấy giọng của anh, cô càng ra sức đập cửa: "Em ở đây... Chính Quốc!"

Nghe thấy Thư Đồng lên tiếng chân anh bước nhanh hơn, đứng trước cửa của tầng ba, Chính Quốc nhìn thấy hai người đàn ông đứng hai bên canh gác, chắc chắn một trong hai ngườ bọn họ có chìa khóa. Chính Quốc lãnh đạm: "Mở cửa!"

"Chúng tôi chỉ nghe theo chủ tịch Điền, mong cậu thông cảm" Một người đàn ông lên tiếng, giọng nói không chút nhượng bộ.

"Nếu anh không chắc chắn cái mạng của mình còn sống đến ngày hôm sau thì đừng có mở cửa."

Chính Quốc không chút cảm xúc, đứng trước lời nói đó, người đàn ông kia như đang run sợ, hắn ta nuốt nước bọt một cái nhìn sâu trong ánh mắt của anh một cách sợ sệt. Bàn tay theo phản xạ mà móc chiếc chìa khóa trong túi ra đưa cho anh.

Anh vừa cầm lấy đã bước nhanh đến mở cửa. Tiếng chìa khóa vừa 'tách' lên một tiếng, Thư Đồng cầm theo chiều cánh cửa rồi xông ra. Đứng trước thân hình cao lớn vạm vỡ, Thư Đồng ngước mặt lên nhìn nước mắt không tự nhủ mà rơi xuống, cô nhào vào lòng anh ôm anh thật chặt.

"Anh có biết em đã đợi anh rất lâu không?"

Hai người như mười năm rồi chưa gặp. Biết cô mất tích anh cũng quên ăn quên  ngủ để đi tìm cô.

"Xin lỗi vì để em phải đợi."

Chính Quốc nhìn gương mặt của cô. Gương mặt thanh tú nay lại gầy gò hơn bao giờ hết, mái tóc vì không được chải chuốt mà rối bời. Cặp chân mày anh nhíu lại khi dừng lại trên trán của Thư Đồng. Là vệt máu đã khô!

Chính Quốc sa sầm mặt lại, quét một lượt trên người Thư Đồng để dò xét. Đôi mắt anh dừng lại trên hai bàn tay đang chảy máu của cô.

Do lúc nãy va chạm vào cánh cửa nên vết thương trên tay lại bị hở ra.

"Em không sao, trầy xước một chút thôi, sáng mai sẽ khỏi."

Chính Quốc không nói không rằng bế cô lên trên tay. Thư Đồng cũng theo phản xạ tự nhiên bị anh bế lên bàn tay vòng qua cổ anh ôm chặt. Chính Quốc không nhanh không chậm bước xuống cầu thang mặc cho cô đang dãy dụa không thích điều đó một chút nào.

"Anh để em tự đi. Em có thể đi được mà, đâu cần làm quá lên như vậy."

"Đừng lộn xộn. Anh còn chưa tính sổ với em về chuyện ở bàn tay đâu.!"

Anh nhìn cô, hai khuôn mặt áp sát nhau chỉ cách có vài cm nhưng Thư Đồng lại cảm nhận được luồng khí lạnh trong người của anh, ánh mắt nghiêm túc của Chính Quốc nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô. Thư Đồng chỉ đành im lặng, ôm lấy cổ anh mà không dám nói một từ nào nữa.
Chính Quốc bế cô đi xuống, vừa mới đi được một nửa lại nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người đàn ông.

"Anh tưởng anh ở Điền Thị là có quyền thì về nhà anh cũng có quyền sao. Cho anh chức chủ tịch rồi anh quên luôn cả người ba này hả. Anh đừng tưởng anh muốn làm gì thì làm, Điền Viễn Nguyên tôi vẫn còn sống sờ sờ trước mặt anh."

"Ba đang nói cái gì vậy?"

"Anh nghĩ những chuyện anh làm tôi không biết sao? Anh một mình đồng ý hôn sự thì thôi đi còn bắt nhốt Thư Đồng, ngăn cản tình cảm của hai đứa..."

Điền Hứa Văn lãnh đạm: "Con đang làm chuyện nên làm, vì tương lai của Chính Quốc không nên có tảng đá ngáng đường như Lưu Thư Đồng. Ba phải cảm ơn vì lúc đó con chưa gϊếŧ cô ta..."

"Đồ khốn nạn!" Ông cụ Điền tức giận, vung gậy đánh mạnh vào người Điền Hứa Văn: "Sao tao lại có đứa con như mày chứ? Tao hận sao lúc đó không bóp chết mày lúc mày còn đang ở trong tã..."
"...Nếu ba bóp chết con rồi thì ba tìm đâu ra đứa cháu trai tuyệt vời như vậy?"

Ông cụ Điền cố gắng nén cơn giận, hận không thể nào vung gậy đánh cho đứa con trai không biết trời cao đất dày này cho đến khi gãy tay mới thôi.

"Nếu tao còn thấy mày làm gì Thư Đồng thì đừng trách tình nghĩa cha con mà tao không gϊếŧ mày. Đừng có ung dung tự mãn một tay che trời." 

Chính Quốc bế cô trên tay tiến đến gần cuộc nói chuyện của hai người. Điền Hứa Văn với ánh mắt toát ra sát khí. Điền Hứa Văn thấy anh bế Thư Đồng trên tay biểu lộ ra khôn mặt vô cùng khó chịu.

"Ba muốn chúng ta làm kẻ thù với nhau?.."

"Con không có quyền chất vấn ta. Ta trước đó cũng đã nói với con rằng nên bỏ cô ta đi, là con ép Điền Hứa Văn ta phải ra tay..." Điền Hứa Văn vừa nói một nửa đưa ánh mắt dao kiếm nhìn Thư Đồng: "Cô không thấy mình là kẻ thứ ba ngáng đường Chính Quốc sao?"
"Ba không cần phải chỉ trích cô ấy. Nếu ba muốn ngay tại bây giờ và bắt đầu từ giây phút này chúng ta sẽ là kẻ thù của nhau."

Chính Quốc tuyên bố. Thư Đồng đến giờ vẫn đang trên tay của anh, cô không muốn cuộc cãi vã này vì cô mà hai ba con mất tình nghĩa. Thư Đồng ôm chặt  ghé sát bên tai anh thì thầm.

"Cho em xuống..."

Thư Đồng vừa nói chưa dứt lời anh càng ôm chặt hơn, không cho cô xuống.

"Chỉ vì một người phụ nữ con dám trở mặt thành thù sao?" Điên Hứa Văn tức giận.

Một người phụ nữ ư?

"Ba xem Thư Đồng như người ngoài vậy tại sao không nhìn lại mình? Lúc ba đưa Thẩm Hải Nhiên về nhà ba có từng nghĩ đến cảm xúc của mẹ không? Con không muốn Thư Đồng giống như bà ấy. Thế nên con mới yêu cô ấy nhiều đến thế... có bao giờ ba nghĩ mình yêu người vợ quá cố của mình không? Lúc bà ấy mất ba cũng chẳng rơi một giọt nước mắt thử hỏi xem ba là người đàn ông như thế nào?"
"Con..." Điền Hứa Văn cứng họng, ông ta đứng tại chỗ, nỗi tức giận càng tăng lên, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm.

"Đủ rồi." Ông cụ Điền gõ mạnh chiếc gậy ba toong xuống đất nhìn Điền Hứa Văn: "Anh muốn Điền gia tan cửa nát nhà anh mới vừa lòng hả dạ hả?

Điền Hứa Văn nghe thấy thế quay mặt nhìn sang chỗ khác. Không nghe được câu trả lời, ông cụ mới dời mắt sang phía của Chính Quốc.

"Đưa con bé về cẩn thận."