|| Kẻ Thay Thế || 《Jungkook & You》

#43。Tối nay chỉ ôm em ngủ thôi, không làm gì khác。

Chính Quốc bế Thư Đồng lên xe, trên xe Thiên Viễn đã chờ từ lúc nào. Vừa mới đặt cô xuống ghế anh đã nhanh chóng cầm lấy hộp cứu thương cầm lấy tay cô nhìn ngó một hồi, khuôn mặt anh bắt đầu nghiêm nghị. Nhìn vết thương trên tay và cả trên trán của cô Chính Quốc khó chịu. Thư Đồng đưa hai tay ra trước mặt của anh nhìn anh đang từ từ bôi thuốc lên tay của cô, động tác thuần thục mà nhẹ nhàng  lại rất tỉ mỉ như là đang sợ cô đau.

"A..."

Lúc trước vết thương còn đang khô, do Thư Đồng cố đập cửa nên giờ vết thương lại bị rách ra, thuốc khử trùng anh vừa bôi lên cảm giác đau rát truyền đến tay cô, Thư Đồng theo phản xạ rút tay về, ánh mắt ngấn vài giọt nước nhìn Chính Quốc lắc đầu.

Nhìn thấy cô đau đến rúm ró mặt mày, nét mặt rét lạnh của Chính Quốc mới giảm đi một chút, ôn nhu hỏi cô: "Đau lắm hả? Sẽ nhanh thôi!"

Thư Đồng miễn cưỡng gật đầu, cô quay mặt ra phía cửa xe để quên đi cảm giác đau đớn lúc nãy. Thư Đồng dựa người hẳn ra sau ghế, đôi mắt thờ ơ nhìn khung cảnh ở bên ngoài, thứ ánh sáng đẹp đẽ kia cô chỉ vừa mới được nhìn thấy thôi nay đã vụt qua trong một cái chớp mắt. Chẳng lẽ hai năm ngắn ngủi ở bên anh nay lại phải rời xa sao?

Thư Đồng quay người sang phía Chính Quốc nói với một chất giọng yếu ớt.

"Tối nay ... em muốn ở một mình"

"Được" Giọng anh trầm khàn nhưng lại đầy sự ôn nhu, bàn tay vẫn thuần thục bôi thuốc lên vết thương trên tay cho cô. Thư Đồng cứ nghĩ anh sẽ không chấp nhận để cô ở một mình nhưng khi cô vừa chưa dứt lời anh đã đồng ý ngay, có lẽ cô cần một chút thời gian.

***

Đợi sau khi tiếng động cơ của chiếc xe xa dần Thư Đồng vội đóng cánh cửa lại, cô quỵ người xuống ngồi bệt xuống dưới sàn nhà, tựa lưng sát vào cánh cửa, ôm chân co rúm người lại khóc một mình.

Có lẽ Điền Hứa Văn nói đúng, cô bây giờ giống như là người thứ ba xen vào cuộc tình của anh. Trong chuyện tình cảm này không có sự chúc phúc từ một ai cả chỉ là cô đang tự ảo tưởng rằng mình muốn được sống bên anh ấy. Chẳng lẽ cô phải từ bỏ anh sao?

Tiếng gõ cửa phá vỡ không khí u ám bên trong căn nhà. Thư Đồng không chút để tâm, khuôn mặt buồn bã chậm rãi đứng dậy mở cửa mà không muốn biết người gõ cửa là ai.

Khi cô vừa mở cánh cửa ra, Chính Quốc ở bên ngoài lao vào ôm cô. Thư Đồng không một chút phòng bị bị anh nhào tới ôm chặt, bàn chân không đứng vững mà lùi về sau hai bước. Cô ngây ngốc vẫn chưa biết chuyện gì thì đã bị anh hôn lên khóe môi.

"Anh xin lỗi." Rời đôi môi của cô, Chính Quốc cúi sát người, vùi mặt vào cổ của cô. Có lẽ như anh đang khóc!

"Vì chuyện gì?"

"Tất cả! Anh sợ... anh sợ em sẽ rời xa anh."

"Tại sao chứ...?"

"Em đối xử lạnh nhạt với anh..."

Thư Đồng khó hiểu, bàn tay bị cuốn đầy những băng gạc nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh. Giống như cô đang giỗ một đứa con nít đang khóc nhè vậy.

"Vậy hôm nay anh ngủ sofa nhé! Em muốn được nghỉ ngơi."

Thư Đồng biếng nhác đẩy anh ra một mình đi về phòng ngủ nhưng vừa đi được hai bước đã bị anh kéo về phía sau, xoay người rồi bế cô lên, bước chân không nhanh không chậm tiến về phía phòng ngủ.

Thấy ánh mắt đen tối của anh, Thư Đồng chầm chậm nói: "Đừng tưởng hôm nay em cho ở nhờ mà làm quá...em rất mệt muốn..."

Cô chưa nói xong đã bị anh hôn lên khóe miệng chặn ngang lời nói của Thư Đồng: "Anh biết vậy nên tối nay chỉ ôm em ngủ thôi, không làm gì khác..."

Thư Đồng ánh mắt lười biếng hướng ra chỗ khác tránh xa ánh mắt của anh.
Sau khi đặt cô xuống giường Thư Đồng chợp mắt rồi nằm ngủ một cách ngon lành, ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên cô không muốn suy nghĩ nhiều.

Chính Quốc nhìn cô ngủ một cách ngon lành, đôi bàn tay thon dài vuốt ve máu tóc bồng bềnh của cô, anh cúi người hôn lên trán của cô rồi anh cũng từ từ ngả lưng xuống giường ôm chặt cô rồi ngủ.

Cô ngủ một giấc ngon lành đến sáng. Khi thức dậy Thư Đồng cựa người, duỗi tay sang phía bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo truyền đến tay. Chính Quốc đã không còn ngủ ở đó, anh đã dậy từ lúc nào rồi, sáng sớm còn chuẩn bị bữa sáng cho cô đặt gọn gàng trên bàn.

Thư Đồng bước chân xuống giường, đôi bàn chân nặng trĩu làm cô không thề đứng dậy nổi. Thư Đồng cố kéo người mình dậy, khuôn mặt phốc phác tiến tới bàn ăn đã được bày sẵn bữa ăn sáng. Cô không muốn ăn một chút nào, hôm nay cô cũng không muốn đến bệnh viện.
Cô nhìn hai bàn tay của mình bị bó cuộn tròn giống như những cái bao tay của tuyển thủ booxing. Thư Đồng lắc đầu ngao ngán, chỉ có xước nhẹ trong lòng bàn tay thôi có cần anh cuộn kín đến vậy không? Khó khăn lắm cô mới cầm được đũa lên trên tay, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Thư Đồng chậm rãi tiến tới mở cửa, từ bên ngoài Khiết Bắc đã vào từ lúc nào rồi, anh nhìn vết thương trên trán cô rồi lại dời mắt xuống phía dưới hai bàn tay. Vết thương của cô khá là nghiêm trọng đó nhưng sắc mặt Khiết Bắc nay còn nghiêm trọng hơn.

"Là lão già Điền Hứa Văn làm em thành thế này sao?"

Tại sao Khiết Bắc lại biết?

Thư Đồng chỉ cười quay mặt ra một bên: "Em bất cẩn bị ngã, anh đừng bận tâm..."

"Có cái đường gồ ghề nào mà bị em ngã sấp mặt vào đó chứ hả? Lão già đó lại muốn đi chầu Diêm Vương sớm thì có..."
Thư Đồng giật mình, quay mặt đối diện với Khiết Bắc: "Anh đừng nhúng tay vào, anh và Điền Thị vốn không quen biết nếu vì em mà làm chuyện không hay CA cũng sẽ không còn mặt mũi nào nữa."

"Vậy chuyện lúc tối là sự thật?" Khiết Bắc nheo mắt, trong con mắt anh là sự dò xét.

"Những chuyện này anh đừng bận tâm làm gì, một mình em giải quyết là được rồi."

Thư Đồng cố quên đi chuyện hôm qua nhưng anh lại một mực đòi cô kể ra cho bằng được, cô thay đổi sắc mặt giống như không có gì ôm lấy cánh tay Khiết Bắc đưa anh vào trong nhà cố tình đánh trống lảng.

"Quên chuyện đó đi, mà tại sao lại đến gặp em vào giờ này. Có chuyện gì sao?"

Khiết Bắc nghe Thư Đồng nói vậy mới không dò hỏi chuyện của cô nữa, anh bình tĩnh ngồi xuống trước mặt cô: "Anh đến đây là để nói với em vài ngày nữa anh sẽ về... Chuyến đi này của anh thành công cốc rồi." Khiết Bắc vừa nói vừa tiện tay rót nước, khuôn miệng không ngừng phát ra tiếng thở dài.
"Xin lỗi anh, anh hãy gửi lời hỏi thăm của em đến ba mẹ... có lẽ lần này anh về trong sổ hộ khẩu tên em đã bị gạch ra rồi."

Cô cúi mặt xuống không dám đối mặt với người bên cạnh.

"Nếu em đã có quyết định ở lại anh cũng không ép em về nữa, nhưng phải hứa với anh em sẽ phải sống thật hạnh phúc, đừng để nhà họ Điền đè đầu cưỡi cổ đấy nhất là Điền Hứa Văn ông ta sẽ không dễ dàng chấp nhận đâu. Anh cũng sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Điền Chính Quốc nên em yên tâm."

"Ừm... Em biết rồi!"

***