|| Kẻ Thay Thế || 《Jungkook & You》

#46。Đêm nay... anh sẽ là của em, đúng không?。

Sáng ngày hôm sau, Khiết Bắc có một cuộc hẹn với Chính Quốc, anh cũng đành miễn cưỡng đến điểm hẹn, mục đích là hỏi xem Thư Đồng đang ở đâu. Ngày hôm qua đến giờ cô ấy vẫn tắt máy. Đây cũng là lần đầu tiên hai người đàn ông này gặp nhau cùng ngồi đối diện với nhau. Khiết Bắc nhìn anh rồi lại nhìn xuống cốc nước lọc trên bàn. Đôi môi mỏng quyến rũ khẽ nhếch lên.

Hai người đàn ông với hai vẻ đẹp hết sức hoàn mĩ, một người phong lưu, lãnh đạm cao ngạo. Còn người kia mang dáng vẻ giống một du học sinh nước ngoài, vẻ đẹp nhã nhặn, nụ cười đã biết đốn bao trái tim của tất cả phụ nữ.

Nhưng hình như khẩu vị nói chuyện của hai người này không hợp với nhau.

Đợi một lúc sau Khiết Bắc mới lên tiếng: "Cậu không tò mò vì sao tôi lại gọi cậu ra đây sao?"

Ánh mắt Chính Quốc dán lên vết thương trên miệng củaKhiết Bắc  ngày hôm qua. Món quà mà Chính Quốc đã dành cho Khiết Bắc, bây giờ nhìn lại cũng đã gần lành hẳn.

Khiết Bắc nhìn anh đang chăm chút lên vết thương nhỏ trên khóe miệng.

"Đối với tôi, lựa chọn đầu tiên và cũng là duy nhất chính là Đồng Đồng. Một người anh luôn muốn em mình sống hạnh phúc và vui vẻ điều đó không có gì là sai! Nhưng cậu đã phá vỡ quy tắc đó, cậu đã làm cho Đồng Đồng khóc trước mặt của tôi. Đáng lẽ ra tôi nên xử cậu ngay lúc đó mới đúng... tôi không muốn biết trong gia đình cậu xảy ra chuyện gì nhưng nếu muốn gánh thì đè lên vai của Điền Chính Quốc cậu mà gánh đừng bắt Đồng Đồng phải chịu thiệt thòi vì cậu."

"Thư Đồng...em ấy sao rồi.?!"

"Nhờ phúc của cậu mà Đồng Đồng đã phải khóc suốt đêm, bây giờ em ấy vẫn đang nằm trong phòng giống như bị tự kỉ vậy. Em ấy chia tay cậu chắc chắn có điều gì đó nhưng người làm anh như tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người như cậu đâu. Tuy tôi và cậu chỉ gặp nhau lần thứ hai thôi nhưng cậu có vẻ để lại cho tôi rất nhiều ấn tượng đấy, Điền Chính Quốc !"

Ánh mắt Chính Quốc rụp xuống, sâu thẳm trong mắt anh vẫn đang thấy lo lắng cho Thư Đồng.

Khiết Bắc rũ cặp mắt của mình lên trên người Chính Quốc, anh tựa người ra phía sau ghế, thở dài. Khiết Bắc đang muốn cho anh biết một chuyện rất quan trọng nên mới muốn gặp anh, do dự một hồi cuối cùng Khiết Bắc vẫn đành mở lời: "8h sáng ngày mai tôi và Đồng Đồng sẽ quay về Anh. Tôi đến đây là để nói cho cậu biết chuyện này thôi. Còn lại... phải làm những gì thì tự bản thân cậu phải biết..."

Khiết Bắc nói xong cũng đứng dậy ngay sau đó để anh một mình ở lại thẫn thờ nghĩ về chuyện của cô.

***

8:00 P.M

"Điền tổng... tôi đã tìm ra cô Lưu..." Thiên Viễn hớt hải chạy vào hơi thở có phần hơi gấp gáp nhưng vẫn cố gắng nói ra đủ câu đủ chữ.

"Cô ấy ở đâu?" Chính Quốc nghe thấy thế thì lập tức đứng dậy khỏi chỗ làm việc, hỏi Thiên Viễn.

"Quán bar Paratie..."

Sau khi biết được chỗ của cô anh và Thiên Viễn đều lập tứ đến đó.

Trong quán bar, người người đều tụ tập tại đây, nam nữ đều có đặc biệt là toàn những người vị thành niên, ánh đèn lung linh đủ sắc màu làm bầu không khí thêm náo nhiệt. Nhưng điều đặc biệt không phải ở đây mà tâm điểm của ngày hôm nay đều dồn vào cô gái mang chiếc váy ngắn màu trắng úp ngực. Lộ rõ bộ ngực đầy đặn cùng đường cong vô cũng mĩ mãn. Mái tóc màu nâu hạt dẻ ngang lưng lượn sóng trông vô cùng gợi cảm.

Hôm nay cô thật sự giống như được tỏa sáng, tất cả ánh đèn đều chiếu vào người của cô, trên sân khấu một mình như làm chủ cả quán bar.

Ngay lúc đó một chiếc xe cũng đang đậu ở bên ngoài quán bar. Là anh, ... Chính Quốc xuống xe với vẻ mặt đầy tức giận, Thiên Viễn bước đi theo sau không khỏi lo lắng. Lúc sáng Khiết Bắc có nói Thư Đồng buồn bã đến mức tự nhốt mình trong phòng cơ mà sao bây giờ lại thay đổi tâm trạng nhanh đến vậy? Chính Quốc bước vào nơi được gọi là náo nhiệt nhất vùng Tứ Thành đánh mắt sang hai bên muốn tìm cô nhưng khi nhìn thẳng về phía sân khấu, cặp chân mày nhíu lại lộ lõ cảm xúc không tốt cho lắm. Đôi chân bước nhanh về phía trước, lúc đến nơi Chính Quốc cởi chiếc áo vest đắt tiền trên người đưa lên bả vai của cô rồi nắm lấy tay cô kéo đi không chút do dự. Ở đây âm thanh được phát ra rất to dù Chính Quốc có nói thì cô cũng không thể nghe rõ được.
Bị một lực kéo mạnh về phía trước trong phút chốc chân cô không đứng vững mà ngã xuống, đầu gối có chút trầy xước nhẹ. Chính Quốc đành bế cô lên, vừa đi vừa đi được vài bước Thư Đồng dãy dụa không ngừng, trong đôi mắt đen thẫm của anh lại càng lộ vẻ tức giận.

"Thả tôi ra, anh là ai hả... đồ biếи ŧɦái."

"Đừng lộn xộn!"

Thư Đồng lúc này lại vô tình lướt qua cặp mắt của anh đành im bặt, cong môi, đôi mắt cô như đang nhòe nước mắt co rúm thân mình lại vùi người vào lòng của anh hỏi nhỏ: "Anh là ai? Định bắt cóc tôi sao? Không được đâu, anh trai của tôi sẽ không tha cho anh đâu, với lại tôi sẽ gọi điện cho Chính Quốc anh không có cơ hội đâu.!"

Chính Quốc rũ cặp mắt nhìn người con gái trước mặt mình mà mềm lòng: "Là anh đây!"

Thư Đồng vẫn chưa nhận ra anh mà giọng nói vì rượu lại trở nên càng đáng yêu hơn: "Anh là ai?"
Không biết cô nhóc này đã uống bao nhiêu rượu mà đã say ra đó rồi, đến cả anh cũng không thèm nhận ra.

Dưới sân khấu Thiên Viễn đang đứng đợi ở đó, anh tiến tới ra hiệu cho Thiên Viễn quay ra về nhưng lại bị cánh tay của Thư Đồng kéo lại.

"Là Thiên Viễn sao? Cậu đến đây từ hồi nào vậy?. Nào nào,... đến đây uống với tôi đi, còn nhiều lắm, cậu đến đây một mình hả?...Mà thôi kệ đi, nhân lúc không có Điền Chính Quốc ở đây cậu cứ uống thoải mái đi ha."

"Lưu tiểu thư..."

Thiên Viên toát mồ hôi rụt re nhìn sang bên phía Chính Quốc, khuôn mặt anh giống như đang thách thức: Có giỏi thì uống thử xem, tôi muốn xem cậu có gan bản lĩnh lớn đến cỡ nào!

Đôi bàn tay của cô đang nắm chặt lấy cánh tay cậu ta, Thiên Viễn nuốt nước miếng một cái ực nhắm tít mắt lạnh nhanh ngọn lẹ hất cánh tay cô ra.
"Lưu tiểu thư, cô là đang gϊếŧ tôi đấy!"

"Thiên Viễn, cậu cũng phải uống đấy nhá... ơ...a..." Thư Đồng nửa tỉnh nửa mê gọi tên Thiên Viễn ra càng làm anh tức điên lên, anh ôm càng chặt cô hơn rồi đưa cô ra khỏi nơi náo nhiệt đó. Đầu óc Thư Đồng mộng mị tựa mình vào người anh rồi an giấc ở trên người anh mặc người ta đem cô đi.

Đến nhà Thư Đồng, anh bế người cô xuống, cơn đau từ đầu gối chân làm Thư Đồng nheo cặp mắt lại miệng không ngừng 'ư ư', cả người cô nhưng đang treo lơ lửng trên không trung, đôi má ửng đỏ trông rất đáng yêu. Anh để một mình cô đi xuống thì chưa đầy 1 giây đã ngã nhào vào người của Chính Quốc. Đến cuối cùng thì anh vẫn phải là người bế cô đi vào trong.

Vừa vào trong nhà anh đặt người cô xuống ghế rồi tự mình đi lấy hộp cứu thương nhưng cả người Thư Đồng lại không cho phép, cô cứ ôm ghì chặt lấy người anh không cho anh đi, Chính Quốc đành phải bế cô như bế một đứa trẻ đi đến lấy những thứ cần thiết.
Lúc này anh đặt cô xuống ghế sofa mặc cho cô đang dãy dụa khó chịu trong người: "Em ngồi yên cho anh!"

Chính Quốc lấy thuốc sát trùng ra bôi lên đầu gối của Thư Đồng, cảm giác đau rát truyền vào da thịt cô, Thư Đồng nhăn nhó mặt theo phản xạ rụt chân về. Chính Quốc vẫn đang kiên nhẫn cầm lấy chân cô kiên trì bôi thuốc, miệng không ngừng dỗ dành cô nhóc trước mặt.

"Một chút thôi là sẽ hết đau ngay, nghe lời anh!

Thư Đồng đành nghe lời anh im lặng nhưng không quên ôm chăt lấy người của anh. Đôi bàn tay hư hỏng sờ soạn trên người của anh bắt đầu gỡ một vài chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi của Chính Quốc.

Sau khi bôi thuốc cho cô xong Chính Quốc để cô ngồi lên đùi của mình. Giọng đầy chất nam tính.

"Muốn lắm sao?"

Thư Đồng không trả lời chỉ cắn mạnh vào cổ anh rồi nhả ra, cứ cắn liên tục như vậy cho đến khi cô thỏa mãn được cơn thèm của mình. Hai má Thư Đồng ửng đỏ vì rượu, cô vẫn đang say nhưng cũng biết hành động của mình đang làm với ai.
Thư Đồng nhìn anh rồi lấy tay bịt miệng cười tủm tỉm một mình. Nhìn anh một lúc lâu, đôi bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve lên bộ ngực rắn chắc của anh chỉ cách một lớp áo mỏng, tiếp theo là đến vạt áo sơ mi anh đang mặc. Thư Đồng tự tin gỡ những nút áo của anh ra để lộ một thân hình cường tráng. Ngón tay cô cứ vuốt ve như thế rồi chạm xuống cơ bụng của anh.

"Là hàng thật nè hì hì."

Cứ như vậy Chính Quốc để cô tự khám phá cơ thể của anh, anh vẫn không nói một lời nào mặc kệ Thư Đồng làm gì.

Đến phía dưới phần thắt lưng, lần này Thư Đồng dám chắc mình sẽ mở ra được, khoảng 5 giây sau thắt lưng của anh bị cô tháo ra hoàn toàn, đầu óc mộng mị vì rượu cứ điều khiển cô vô điều kiện.

"Đêm nay... anh sẽ là của em, đúng không?"

"Anh vẫn sẽ là của em, hứa với anh đừng đi đâu nữa, hãy ở bên anh như vậy." Chính Quốc vuốt ve bên má của cô, vén đi những sợi tóc đang xõa xuống trên gương mặt xinh đẹp kia.
"Được."

Chính Quốc bế cô vào phòng, đặt cô nằm ngoan ngoãn trên giường, hôn lên mái tóc rối bời có chút dễ thương của cô. Thư Đồng ôm chặt cổ của Chính Quốc kéo anh xuống, hôn anh mãnh liệt. Nụ hôn cháy bỏng chỉ dành riêng cho hai người họ, Thư Đồng hôn anh một cách thuần thục. Môi lưỡi họ cứ quấn vào nhau như không tách rời.