|| Kẻ Thay Thế || 《Jungkook & You》

#47。 [H]。

Chính Quốc đặt Thư Đồng xuống giường, anh nhìn lấy đường cong vô cùng gợi cảm, chiếc váy ngắn của Thư Đồng làm cô lộ ra cặp đùi trắng nõn. Cơ thể cô bây giờ gần như đã mất kiểm soát, cô chống tay ngồi dậy thì chiếc váy trên người đã không biết nằm yên vị dưới sàn nhà từ bao giờ rồi.

Anh đè người cô xuống giữ chăt hai cánh tay của cô, hôn cô một cách mãnh liệt, một tay còn lại vuốt ve bên chiếc eo không chút mỡ thừa của Thư Đồng. Đôi bàn tay hư hỏng của anh lại không chịu muốn nằm yên vị trên eo cô mà lại thuần thục lướt xuống kéo thẳng chiếc qυầи ɭóŧ của cô để lộ ra nơi tư mật làm anh thèm thuồng.

Thư Đồng cô cũng chẳng chịu yên cởϊ áσ của Chính Quốc ra rồi đến chiếc quần tây đắt tiền anh đang mặc.

"Chính Quốc... anh...a...ưʍ... nhẹ thôi...anh"

Cô vừa nói bên dưới truyền đến một loại cảm giác rất đặc biệt, nó tê dại nhưng lại không đau đớn như lần đầu. Hơi thở không đồng đều cộng thêm cả việc môi cô đang bị anh chiếm trọn, chiếc lưỡi của Chính Quốc đang cố gắng tách hàm răng cô  ra  rồi luồn lách khám phá những thứ bên trong, nó vừa ngọt ngào vưa mang lại cảm giác rất khó tả. Đôi môi đỏ mọng là đang bị "dụ dỗ" bởi  thứ vô cùng ướŧ áŧ, cơ thể cô bỗng dưng run lên nhè nhẹ. Nhưng ở một nơi nào đó cũng đang ngậm lấy vật nam tính của anh đang bắt đầu co thắt theo   nụ hôn mà anh mang lại.

"A... ưʍ... đừng vào sâu quá...ưm"

Mỗi tiếng rên phát ra từ miệng cô đều là những âm thanh dâʍ đãиɠ, còn anh luôn là những tiếng thở dốc cùng với dươиɠ ѵậŧ thô to phía bên dưới  luôn mãnh liệt đâm thẳng vào nơi tư mật của Thư Đồng.

"Anh làm em đau?"

"Không...ưʍ...em...thích!"

Kɧoáı ©ảʍ trong con người của anh lại dâng lên, tay anh bắt đầu xoa nắn hai bên bầu ngực của cô, tiếp theo đó là những nụ hôn vô cùng nóng bỏng, anh hôn lên  khóe miệng cô rồi đến vành tai nhỏ nhắn, dọc xuống là cổ rồi đến xương quai xanh không bỏ sót một chỗ nào. Những nơi mà anh hôn đều để lại những vệt hồng hồng trông rất đáng yêu. Kết hợp với đó là những cú va chạm mạnh ở bên dưới, âm thanh da thịt cứ liên tục chạm vào nhau cùng với tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông tạo ra thứ ma mị lại rất thô tục.

Thư Đồng vội ôm lấy tấm lưng to lớn của anh, ánh mắt phủ một lớp sương giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: "Anh sẽ... sẽ cưới Triệu Vi...chứ?"

Nhìn cô nhóc đang nằm dưới thân của mình mà nở một nụ cười, trong người cô đã đầy chất men rượu nhưng vẫn không quên hỏi anh những câu như vậy.

"Sẽ không có chuyện đó! ..."

"Em sợ... sợ anh sẽ không còn yêu em nữa... sợ anh sẽ cưới cô ấy...ưʍ.." Câu nói của cô vừa thốt ra một nửa đã bị anh chiếm lấy, Thư Đồng nhắm chặt đôi mắt lại cũng không hỏi anh nữa, từ từ cảm nhận nụ hôn nóng bỏng đó.

Rời đôi môi cô, anh ôn nhu khẽ vuốt mái tóc có hơi rối của Thư Đồng: "Em cũng phải hứa với anh... đừng đi đâu cả, anh sẽ không cưới ai khác ngoài em... Anh yêu em!"

Chính Quốc nói xong thì bàn tay đặt lên eo cô, chất giọng đầy dụ dỗ: "Nghe lời anh, xoay người lại"

Cứ như bị điều khiển, Thư Đồng cũng nương theo anh mà xoay người lại. Hai tay cô chống đỡ trên chiếc giường, âm thanh da^ʍ tục lại một lần nữa vang lên, Chính Quốc như con sói đang đói khát, mỗi cú thúc đều làm cho toàn thân cô rã rời như là đang muốn nghiền nát nơi tư mật nhỏ bé của cô. Mái tóc lượn sóng cũng theo nhịp của cả hai mà đung đưa.
"A... Sâu quá... anh..." Trước sự tấn công mãnh liệt kia cô lại mất hết kiểm soát tiếp tục phát ra những âm thanh rêи ɾỉ, vừa sung sướиɠ lại vừa lâng lâng.

"..."

Càng về khuya thứ âm thanh dâʍ đãиɠ kia mỗi lúc càng thêm sống động!

Khoảnh khắc anh rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra khỏi nơi tư mật của cô, chất dịch trong 'cô bé' của cô cũng theo đó mà ra, anh mơn trớn 'cô bé' cúi người xuống phía bên dưới nhưng lại bị cánh tay Thư Đồng giữ lại. Cô lắc đầu.

"Đừng..."

Nhìn thấy ánh mắt mờ sương như đang cầu xin của cô, Chính Quốc lại càng tỏ vẻ hứng thú: "Em sẽ thích nó!"

Anh nhanh chóng ngậm lấy tiểu huyệt nhạy cảm rồi từ từ hút cạn mật dịch trong đó ra. Chiếc lưỡi anh thuần thục khám phá từng ngóc ngách trong 'cô bé' tách hẳn hai bên vách thịt trong âm hạch mẫn cảm. Tiếng chóp chép cứ văng vẳn bên tai Thư Đồng, đầu óc cô cứ như đang bay bổng, ngửa đầu lên tiếp tục rêи ɾỉ.
"Ưʍ... ư... Đừng... Dừng lại đi mà...cái đó... ư'

"Em thích sao?"

"Anh đừng hôn vào đó...a..."

Không muốn nghe cô nói hết Chính Quốc lại lấy lại khí thế tiếp tục trên đùa vùng dưới của cô, mỗi lần như vậy động tác của anh lại nhanh hơn mấy phần, Thư Đồng không ngừng kêu gào, bàn tay cào cấu tấm lưng của anh đến chảy máu. Nhưng biết sao được chứ cô nhóc dưới thân anh đang rơi nước mắt rồi kìa.

Cả căn phòng một nam một nữ cứ quấn lấy nhau không rời, hai con người hai cơ thể đều như tạo ra ma sát, tạo ra một dòng điện. Cả hai người họ đều làm cho nhau một kɧoáı ©ảʍ nhất định mà chỉ hai người mới cảm nhận được.

***

Ánh sáng từ khung cửa sổ làm Chính Quốc thức giấc, tia nắng của sáng sớm làm anh khó chịu theo phản xạ đưa bàn tay lên khuôn mặt thanh tú che đi ánh nắng đang chiếu thẳng vào người .
Chính Quốc vươn tay sang bên cạnh cố tìm lấy một chút hơi ấm nhưng lại chẳng thấy ai . Lúc này anh mới nhìn lên đồng hồ ... đã 7 giờ 25 rồi sao ?

Anh mới sực nhớ ra hôm qua những gì mà Khiết Bác nói vội rời mình khỏi giường mặc quần áo rồi chạy nhanh tới sân bay.

Cô ấy thực sự muốn đi sao?

Phía bên sân bay, một người phụ nữ và một người đàn ông đang đứng ở đó. Là Thư Đồng và Khiết Bắc.

" Em thực sự muốn đi sao ? Chẳng phải em muốn ở lại đây còn vì công việc của mình mà . "

Khiết Bắc nhìn cô muốn hỏi lại một lần nữa. Thư Đồng rũ cặp mất xuống, miễn cưỡng gật đầu: "Ừm, em đã xin nghỉ việc ở bệnh viện, về đó rồi em sẽ tìm một công việc khác ... anh đừng lo."

Khiết Bắc thực sự lo cho cô, hơn nữa chuyện của Điền Chính Quốc với cô tiểu thư nhà họ Triệu cũng khiến anh đứng ngồi không yên vì tức điên lên thôi chứ đừng nói đến là Thư Đồng.
Anh biết rằng chính cô lúc đầu là người đòi sống đòi chết về bằng được Tứ Thành học đại học, để có được công việc như bây giờ là cả một quá trình. Bây giờ nói một câu buông là buông, bỏ cả công việc thì chuyện Thư Đồng đồng ý về London đã khiến cô suy nghĩ rất nhiều.

Phá vỡ không gian lặng lẽ đó là tiếng dục hành khách lên máy bay, bước chân cô nặng trĩu hơn bao giờ hết. Vừa muốn rời khỏi chỗ này lại vừa muốn ở lại, rốt cuộc thì cũng không nỡ. Thư Đồng hít một hơi thật sâu chân bước đi không quay đầu lại.

Nhưng chân Thư Đồng vừa bước thì lại rụt về vì một giọng nói phía sau lưng.

"Thư Đồng!"

Như vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô theo phản xạ xoay người lại. Chưa kịp phản ứng đã bị anh chạy đến ôm chặt lấy cô. Cả cơ thể Chính Quốc như đang run rẩy, giọng nói có phần nghẹn lại.
"Đừng đi mà... xin em, đừng đi có được không?"

"Chính Quốc...! Em xin l..."

Thư Đồng vừa nói ra được nửa câu đã bị anh hôn rồi. Nửa câu còn lại cô đành nuốt xuống phía dưới cổ họng.

"Đừng nói xin lỗi. Về với anh đi... được không? Chẳng phải tối qua em còn hứa..."

Thư Đồng cố kìm nước mắt lại, lặng lẽ đẩy người anh ra xa: "Không! Anh hãy quên chuyện lúc tối đi, lời hứa đó đối với em mà nói chỉ là câu để em buộc miệng vô tư nói ra thôi. Người anh cần mới là cô ấy..."

"Nhưng..."

"Còn nữa... chuyến đi này không biết em còn được về Tứ Thành này nữa hay không nhưng nếu có gặp nhau thì hãy coi như mình chưa từng quen biết..."

Nói rồi Thư Đồng buông tay anh ra, lặng lẽ xoay người bước đi ngay sau đó. Còn Chính Quốc, anh vẫn cứ đứng im như vậy nhìn người con gái đang dần khuất xa mình. Lần này sẽ không đuổi theo cô nữa, Chính Quốc chỉ đứng đó rồi hét lớn.
"Lưu Thư Đồng... em hãy nhớ thật kĩ điều này, trên thế gian này không ai yêu em nhiều hơn anh yêu em đâu... anh sẽ vẫn đợi em... người phụ nữ duy nhất mà anh có thể kết hôn lấy làm vợ chỉ có mình em thôi Thư Đồng... anh yêu em"

Câu nói vừa kết thúc cùng là lúc cô rời khỏi anh, rời khỏi nơi mà cô cho là có nhiều kỉ niệm đẹp. Nước mắt lại đang rơi, lần này sẽ không có anh để ở bên vuốt má cô, lau nước mắt cho cô nữa.

Vốn dĩ đừng nên gặp nhau, vốn dĩ cô đừng đưa anh về mặc anh đứng ngoài trời lạnh đó còn hơn... để rồi đây lại đau khổ vì người đàn ông đó...

***