|| Kẻ Thay Thế || 《Jungkook & You》

#24。[H]。

Chính Quốc tiến sát đến bên cô, hai mũi cọ cọ vào nhau khiến anh thấy thích thú.

Tư thế của cô hiện giờ rất thuận lợi, được ngồi trên kệ sách, hai tay vòng qua cổ anh làm cô cảm thấy thật sự an toàn. Hai tay của anh ôm trọn lấy eo của Thư Đồng, môi anh từ từ chiếm lấy môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào như muốn chìm đắm vào nó. Đôi bàn tay của anh mò mẫm bên bả vai  sau đó đến giữ những chiếc cúc áo, anh mạnh bạo xé toạc chiếc áo sơ mi của cô ra, những chiếc cục văng tứ tung xuống dưới sàn nhà vang lên âm thanh rất thú vị.

Thư Đồng giật nảy mình, lại chưa hiểu chuyện gì thì đã bị anh bế lên nằm gọn trong vòng tay của anh.

"Chính Quốc...."

Thư Đồng chợt nhận ra điều gì đó, cố ý tránh né đôi mắt đang nhìn mình đắm đuối. Vì tiếng gọi của cô mà anh dừng lại, giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ được phát ra: "Hửm?"

"Chúng ta còn chưa chuẩn bị bữa tối...hay là anh thả em xuống, để em... á!"

Lúc trước ở Hải Thu cô còn có thể biện lí do này lí do kia để thoát khỏi vòng tay của anh. Nhưng giờ ở đây chỉ có hai người, xác suất thành công đối với cô rất ít.

Mặc kệ lời nói của Thư Đồng như thế nào. Anh bế cô đặt lên giường, thân hình to lớn nằm lên người của cô, nhỏ giọng: "Không cần ăn cơm đâu, bữa tối của anh cần em là đủ rồi!"

Vì lời nói đó đã khiến cô cảm thấy ngượng vô cùng. Tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, Chính Quốc cúi xuống hôn lên vành tai của cô cắn nhẹ rồi lại tiếp tục hôn dọc xuống bả vai của cô.

Bị anh hôn đến chân tay như nhũn ra. Thư Đồng thở dốc đặt bàn tay lên ngực anh, bàn tay cô có thể cảm nhận được phía sau một lớp vải mỏng toàn bộ da thịt của anh đều nóng lên. Chỉ e rằng nó đã truyền xuống phần bụng dưới rồi: "Chính Quốc... chúng ta chưa kết hôn... lỡ như... lỡ như..."

Điều đó làm cô rất lo sợ, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu lúc cô cần anh nhất mà anh không xuất hiện thì phải làm sao?

"Kết hôn?"  Trong đôi mắt của anh ẩn chứa ý cười, Chính Quốc cầm lấy tay cô, giọng trấn an: "Nếu em thích ngày mai chúng ta có thể đến tòa đăng kí kết hôn. Em thấy sao?"

Cô ngượng đến đỏ mặt rồi kìa!

"Tra nam... đồ lưu manh nhà anh"

Bị cô nói vậy mà anh không tức giận mà còn cảm thấy rất thích thú còn muốn trêu đùa người phụ nữ này một lần nữa: "Từ trước đến nay anh chưa dám nhận mình là một chính nhân quân tử. Ở trước mặt của em lại càng không có bản lĩnh đó."

Anh tiến sát đến khuôn mặt của cô: "Lúc trước em có bảo anh giống thỏ sao?" Thấy đôi mắt đen của cô đang nhìn chằm chằm vào mình anh chỉ cười rồi cúi xuống phả hơi thở nhẹ nhàng bên tai cô: "Nhưng mà con thỏ này biết cắn người đấy!"

Nói xong anh lướt nhẹ qua cần cổ trắng nõn của Thư Đồng cắn mạnh.

"A..."

Chính Quốc đặt nụ hôn lên môi cô trấn tĩnh cảm giác đau đó. Tiếp là hôn xuống bả vai, dấu của những nụ hôn từ màu hồng nhạt bắt đầu chuyển đỏ.

Anh hôn như vậy sáng mai cô lấy gì che để đi làm đây?

*

Đã trôi qua gần mười phút, trên chiếc giường cỡ vừa, hai cơ thể một nam một nữ cứ quấn quýt vào nhau. Môi lưỡi của anh rất điêu luyện khuẩy đảo trong khoang miệng của cô. Trêu đùa cùng lưỡi của Thư Đồng mυ"ŧ chậc chậc, dường như đang muốn trải nghiệm hương vị ngọt ngào của cô.

Cảm giác bị đầu lưỡi chạm vào, đầu óc của Thư Đồng đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tê dại. Chân tay cô đột nhiên mềm nhũn, không có một chút sức lực nào có thể đẩy anh ra hoặc kéo anh vào. Tay cô chỉ có thể vòng qua cổ của Chính Quốc, lấy giường làm điểm tựa nếu không, với sực chịu đựng của cô e rằng sẽ không thể vướt qua giới hạn của bản thân và nằm gọn trong người của anh mất.
Mùi hương cà phê dịu nhẹ trên người của Chính Quốc cứ phảng phất trong đầu của Thư Đồng. Mùi hương mang lại cho cô sự dễ chịu. Tuy cả ngày nay cả anh và cô đều đi đây đi đó, hết Điền gia rồi đến mộ của Điền phu nhân quá cố rồi lại đi siêu thị, nhưng trên người của anh vẫn tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu không chút phai nhạt nào. Thư Đồng mở mắt ra, chạm vào ánh mắt đen sâu thẳm của anh, bây giờ cô mới cảm thấy những sự sợ hãi vừa mới rồi đây đã mau chóng tan biến hết.

Chính Quốc nhìn cô, tay anh nhẹ nhàng vuốt lên cặp má đang ửng hồng vì ngại của Thư Đồng, anh nhẹ nhàng như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, trong giọng nói anh của mang vẻ trầm thấp nhưng lại ấp áp vô cùng.

"Đừng sợ!"

Anh giống như đang dỗ ngọt một đứa trẻ bướng bỉnh không chịu nghe lời vậy!!
Động tác của Chính Quốc không ngừng lại một giây nào, lòng bàn tay anh vuốt ve bầu ngực mềm mại của cô chỉ cách tay anh một lớp vải mỏng, tay kia ôm lấy eo cô. Anh đáp xuống môi cô rồi hôn sâu, hôn đến quai hàm của cô, lưu luyến bên khóe môi cô, rồi lại nhích xuống dưới một chút, rơi vào cần cổ cô.

Lúc Thư Đồng đang nhắm mắt lại không biết chiếc váy và chiếc áo sơ mi của mình bay ở nơi đâu rồi. Cô mở mắt ra, anh đang đánh dấu lên người cô những nụ hôn khắp xương quai xanh, rồi vùng bụng.

Trước mắt anh cô bây giờ không còn mảnh vải nào, Thư Đồng ngại ngùng kéo chiếc chăn bên cạnh che khuôn mặt đỏ hồng vì ngại của mình. Thật xấu hổ quá đi mà.

Chính Quốc cầm cổ tay của cô kéo chiếc chăn ra phía một bên. Tiếp tục hôn lên môi cô luyến tiếc không chịu rời,  anh cứ thích trêu đùa trên cánh môi mỏng của Thư Đồng rồi rải rác đánh dấu lên người của cô.
Thư Đồng nhìn xuống, nụ hôn của anh đã xuống đến phần bụng dưới. Thư Đồng nắm lấy vai Chính Quốc, hơi thở có phần không trọn vẹn như lúc ban đầu.

"Chính Quốc... đừng... đừng hôn."

Không để ý lời của đối phương nói, Chính Quốc vẫn tiếp tục hôn khắp cơ thể của cô, để lại nhưng vết màu hồng nhàn nhạt rất đáng yêu.

Chính Quốc nhìn cô với vẻ tà mị, tiện tay kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống một cách thuần thục. Mảnh vài cuối cùng cũng bị anh lột sạch, cảnh tượng hai mươi mấy năm trời mà cô gìn giữ giờ lại thành ra thế này đây. Thư Đồng ngại ngùng không biết làm gì lại chỉ có lấy tay mình kéo chiếc chăn bên cạnh một lần nữa che đi khuôn mặt kia thôi.

Trên người cũng đã không còn một mảnh vải, nhưng trên người của anh quần áo vẫn nguyên vẹn chỉ có chiếc áo sơ mi đã bị anh tháo đi vài chiếc cúc.
Hình ảnh này trông anh thực sự rất gợi cảm đến mức cô muốn phát điên lên.

Giây phút Thư Đồng đang chăm chú nhìn thân hình anh một cách mê muội, đột nhiên tay anh cầm lấy tay của cô đặt lên vạt áo sơ mi rồi dần đưa xuống phía thắt lưng.

Tay cô đặt lên chiếc thắt lưng được thiết kế một cách tinh xảo được dát mạ bạc. Xúc cảm lạnh buốt được tryền đến tay khiến đầu óc Thư Đồng trở nên trống rỗng. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng dụ dỗ được phát ra từ Chính Quốc: "Ngoan, cởi đi."