|| Kẻ Thay Thế || 《Jungkook & You》

#26。Stress。

Sáng sớm hôm sau, sau lớp cửa kính mỏng, ánh nắng ban mai nhẹ ngàng xuyên qua tấm kính, lướt qua khuôn mặt trắng mịn của Thư Đồng. Cô cựa người, khó chịu 'ư' một tiếng. Thư Đồng mở mắt ra, trời đã sáng rồi sao?

Nhìn hiện trường trong phòng ngủ của cô một lượt, quần áo của đêm qua văng tứ tung khắp sàn nhà. Chắc có lẽ vì đêm qua cuồng nhiệt quá nên đã quên đi mất, Thư Đồng cố di chuyển thân mình nhưng lại bị người đàn ông phía sau ôm chặt lại. Thư Đồng giật mình.

"Em làm anh thức giấc sao?"

"Một chút nữa thôi!" Giọng nói khàn khàn của anh vào buổi sớm mai nghe thật quyến rũ.

Đành mặc kệ, cô nhắm mắt lại. Hình ảnh đêm hôm quá cứ luôn xuất hiện trong đầu của cô, cô không muốn nó xuất hiện nữa. Cảm giác đau đớn vẫn còn ám ảnh lấy Thư Đồng. Rồi đột nhiên, cô chợt nhớ ra rằng đêm qua... hai người không dùng... BẢO HỘ!!

Thư Đồng xoay người nhìn vào anh. Anh vẫn đang nhắm mắt, tay vẫn ôm chặt cô như muốn không cho cô đi. Miệng cô mím lại, muốn hỏi anh rằng hôm quá có dùng.... nói ra thì hơi ngại nhưng mà Thư Đồng vẫn lo. Chuyện tối hôm qua hai người còn đang nồng nhiệt đến cả cơ thể cũng nhìn thấy hết rồi thì chuyện "bảo hộ" này có gì mà phải ngại chứ?

Thực sự tối hôm qua đầu óc của cô đều mơ mơ màng màng hành động đều theo các động tác của anh. Thư Đồng ngước mắt lên nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt mình khuôn miệng định mở ra thì bên dưới phát ra một âm thanh từ phía dưới bụng của cô.

Chính Quốc mở mắt, đôi bàn tay từ đang ôm lấy eo của cô chuyển sang xoa nhẹ phía bụng của cô.

"Em đói sao?"

Thư Đồng không ngại gật đầu mình, chỉ tại anh cứ nằng nặc bám lấy cô chứ nếu không bao tử của cô cũng được lấp đầy rồi.

"Em thích ăn món gì?"

Vừa nhắc đến đồ ăn, Thư Đồng vội nuốt nước bọt dịch người lại gần anh hơn, đôi mắt long lanh.

"Ừm... Gà hầm nấm, chân giò heo, sủi cảo, bánh kếp hành, đùi gà Kim Hoa, còn cả cá chua Tây Hồ, rồi còn đậu phụ Tứ Xuyên, tôm hùm đất xào ớt, còn ...."

"Thực phẩm hôm qua chúng ta mua chỉ có thể nấu được vài món ăn nhẹ thôi!"

Chính Quốc ngắt lời cô, biết là Thư Đồng đang đói bụng, bệnh thèm ăn lại sôi trào nhưng anh chỉ có thể nấu được vài món ăn nhẹ vào buổi sáng thôi. Còn cô thì vừa nhắc đến đồ ăn, mắt sáng lại như sao hôm dục anh mau dậy chuẩn bị.

*

Chính Quốc đã dậy rồi, anh còn thu dọn cả đống đồ hôm qua trên sàn, rồi nhanh tay lại nấu bữa sáng. Còn cô thì nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp đánh thêm một giấc nữa rồi mới chịu dậy. Bệnh lười lại tái phát, khi anh đến gần định ôm Thư Đồng dậy cô vội giật mình nhớ ra trên người vẫn trống trơn không có bộ quần áo nào liền đẩy anh ra tự mình ôm chiếc chăn đi tập tễnh vào phòng tắm.

Cơn đau vùng dưới đột nhiên tái phát, di chuyển lại khó khăn. Mất thời gian dài cô mới lết được cái thân hình mình vào phòng tắm. Anh đứng phía sau chỉ nhìn cô rồi ôm miệng cười một mình.

Bữa sáng của hai người kết thúc rất nhanh. Chưa bao giờ cô lại được ăn no đến như thế, ăn no nê xong Thư Đồng tự người ra sau lưng ghế, chưa kịp thở thì Chính Quốc đã đứng dậy thu dọn bãi chiến trường của hai người. Anh đột nhiên đề nghị.

"Lát nữa đi với anh!"

"Đi đâu?" Thư Đồng tò mò.

"Giải stress cho em" Anh quay người lại nở nụ cười với cô. Anh biết mấy ngày qua cô đều rất mệt mỏi, chịu nhiều ủy khuất trong lòng. Nên nhân cơ hội được dịp nghỉ cuối tuần anh sẽ dẫn cô đi giải bớt căng thẳng trong người vậy.

*

Chiếc xe sang trọng của Chính Quốc dừng tại một khu biệt thự rộng lớn tọa lạc trong khu nhà giàu ở phía nam Thường Châu, xung quanh bốn bề là hoa lá, cỏ cây. Giống như thể đây là thế giới dành riêng cho giới thương lưu, nói đúng hơn là giống như tiên cảnh. Người sống ở đây cũng không nhiều. Chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Xe của Chính Quốc tiến sâu vào bên trong dãy đường mòn được trang trí rất đẹp mắt bởi những cây hoa leo trên hàng rào. Chưa nói đến nội thất hay khu nhà nhà cao cấp này có gì nhưng ấn tượng đầu tiên mà cô thấy chính là cánh cổng lớn màu bạc trước mắt đang từ từ chuyển động.

Cô đang rất tò mò không hiểu tại sao khu biệt thự xa hoa này xe nào, hay người lạ nào cũng có thể vào được sao? Cánh cửa tự động mở?

"Lại là một căn nhà riêng khác của anh sao?" Giọng Thư Đồng trở nên khó chịu, nhìn anh với hai con mắt đang nhíu lại.

Con người cô rất tỉ mỉ, lại còn rất biết tiết kiệm, những gì cần sẽ mua đầy đủ nhưng đã là thứ không cần cô sẽ không xèm xỉa đến, vì rất tốn tiền mà lại không dùng đến. Ở riêng với gia đình lâu năm cô cũng biết cách tiết kiệm có thể giúp được cho bản thân sau này.
Đối với Chính Quốc lại càng phải dè dặt hơn bản thân mình. Một căn nhà rộng lớn của anh ở ... thì thôi đi. Bây giờ lại còn căn nhà to đùng ở phía trước nữa, đúng là phí tiền phí của.

Chính Quốc mỉm cười, đưa tay lên vuốt tóc cô, giọng trầm ấm: "Em lo xa rồi. Lục Nam cậu ta cũng rất ghét ai đến quấy rầy lúc cậu ta được nghỉ phép."

"Ý anh là ... căn biệt thự này của Lục Nam?" Thư Đồng ngây ngô, trố tròn mắt.

Tự nhiên đưa người ta giải stress mà lại đến nhà bạn là sao? Một chút riêng tư cũng chả có. Như nghĩ lại không khí trong lành, lại còn có cỏ cây hoa lá thế này làm cô cũng thoải mái một phần nào.

Chiếc xe dừng phía bên trong của cánh cổng lớn. Chính Quốc tiến đến mở cửa cho Thư Đồng bước xuống, cả hai người đi đến phía cánh cửa chính.

Anh tiện tay không nhân chuông mà lại nhấn vào mật mã của căn nhà, nhưng nhấn đi nhấn lại vẫn là mật mã sai.
Cậu ta đổi mật mã rồi sao?

Mặt của Chính Quốc không có cảm xúc thử nhấn chuông. Nghe thấy tiếng chuông vang đến, người trong nhà chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa thấy sắc mắt khó coi của Chính Quốc, Lục Nam nhanh tay định đóng cửa đi nhưng bị cánh tay của anh chăn lại.

"Sao thế? Cả bạn mình cũng không cho vào là thế nào?"

"Tốn trà mời khách" bốn chữ ngắn gọn nhưng cũng đủ dụng ý để Chính Quốc có thể hiểu ra tâm ý trong câu nói vừa rồi. Anh vẫn mặc kệ thản nhiên nắm tay Thư Đồng bước vào.

Cảm thấy mình thật có lỗi với chủ của căn nhà vì đã làm phiền họ. Cô lướt qua Lục Nam ngại ngùng chào nhẹ một tiếng.

"Chào anh! Lục Nam..."

Lục Nam vẻ mặt khó coi đi sau hai người bọn họ. Nhìn thấy đôi uyên ương trước mặt đang nắm tay nhau, thắm thiết đến mức keo dán chuột còn chưa bằng, mặt Lục Nam biến sắc hoàn toàn.
"Vụ gì đây? Đến đây bắt tôi làm cái bóng đèn sao? Thôi đi! Cơm tôi ăn no rồi dăm ba cái cẩu lương của hai người đưa về nhà nướng với thịt mà ăn đi. Ha" Lục Nam vừa đi vừa nói giọng đanh đá, ngồi vô tư trên ghế sofa.

"Miệng cậu ngoắt ra sau gáy hết cả rồi."