[KookTae] Chẳng phải ngẫu nhiên

chương 4: Anh ở đây rồi!

Nếu như giữa hai chúng ta có một khoảng cách bất kì nào ấy, vậy, anh hi vọng khi mình tiến lên vẫn sẽ được em đón nhận. Y như những ngày xưa cũ. Vì rằng, anh muốn tiến đến bên em, và cho em hay, đừng lo lắng, bé cưng à, có anh ở đây rồi!

***

Jungkook cầm ly nước, đứng ở cửa phòng bếp. Cả căn hộ đều đen đặc, nhưng phía ban công không xa kia lại sáng rực lên kì lạ.

Taehyung chạy đến ôm chầm lấy Yoongi, siết chặt tay như muốn kéo anh hòa vào mình, giọng có vẻ đã bắt đầu giận: "Hyung không thể dỗ em tí à. Kiểu, phù phù, bé ơi hết đau nè!"

Dù đang trong bóng tối thì ánh mắt Yoongi vẫn hiện rõ vẻ kì thị: "Em quên uống thuốc hôm nay à Kim Taehyung?"

"Anh chẳng thú vị gì cả. Vẫn là anh SeokJin tốt hơn!"

Taehyung cằn nhằn, nhưng tay vẫn không buông người Daegu lớn ra. Yoongi khẽ cốc lên đầu người em một cái, cũng có vẻ giận dỗi: "Vậy em đi mà tìm anh SeokJin ôm đi! Mệt anh mày quá mà!"

Dẫu nói vậy, người anh lớn vẫn không dứt vòng tay ra, chỉ húng hắng: "Thế có bị thương không?"

"Em ổn!" Taehyung cười hì hì, thừa rõ ông anh chỉ ngoài lạnh trong ấm tí thôi.

Hai người cứ rúc rích, kéo nhau từ hành lang đến phòng ngủ. Hoàn toàn không phát hiện cậu em út đang đứng ở cửa phòng bếp kia.

Đợi đến khi cả hai người đều khuất bóng, ly nước mới lấy trên tay Jungkook đã hết sạch. Cậu lơ đãng quay lại phòng bếp. Chậm chạp rót thêm cho mình một ly nước nữa.

...

Phịch.

Chiếc khăn vốn quàng trên vai cậu em út bị ném quật xuống dưới sàn phòng tập. Mọi người trong phòng đều hít vào một hơi lạnh. Mấy người anh lớn cũng không lên tiếng về thái độ không tốt đó của cậu út vàng út bạc.

Jimin chỉ an ủi em: "Ổn thôi mà Jungkook. Em nghỉ ngơi một chút rồi hãy tập tiếp, em đã tập liên tục ba tiếng đồng hồ rồi, không quá tốt đâu."

"Em ổn." Jungkook lạnh nhạt đáp lại người anh.

Cơ bắp trên tay đều đã nổi gân lên rõ, mồ hôi nhễ nhại làm tóc mai bết cả lại. Cả khuôn mặt cũng đỏ bừng vì nóng. Thế nhưng rõ ràng người kia không hề có ý định dừng việc đầy xác mình lại cho đến khi có thể hoàn thành được phần vũ đạo một cách ổn thỏa.

Jimin nhìn cậu em vất vả, lại muốn khuyên bảo một chút, nhưng đã nhanh chóng bị Hoseok ngăn lại. Main dancer tiến lên, kéo Jimin về và đến đứng bên cạnh Jungkook: "Có muốn anh tập cùng em không?"

Cậu em út khẽ liếc qua tấm gương, hết nhìn anh lại nhìn cái người ngồi co ro góc phòng kia. Rõ ràng là to lớn như vậy, sao cuộn lại chỉ còn bé bỏng từng kia?

"Vâng!" Jungkook đáp lại lời người anh lớn.

Cả hai lại bắt đầu phần luyện tập trong khi những người khác đều đang ngồi la liệt nghỉ phía sau.

SeokJin đưa nước cho cậu áp út ngồi bên. Thấy Taehyung cứ gục mặt không ngẩng thì khẽ khều tay em: "Em ổn chứ, Tae?"

"Vâng." Giọng cậu em khàn khàn.

Đã mấy ngày nay Taehyung ngủ không ngon. Không có lí do gì đặc biệt cả, chỉ là bản thân thấy hơi uể oải, nhàm chán. Đến cả chơi game cũng không làm anh thoải mái hơn. Điều này khiến cho Taehyung đã mỏi mệt lại càng thêm ủ ê.

Hơn nữa, mấy hôm nay, tin tức về vụ tai nạn kia của Jungkook cũng bị đưa ra. Làm cho không khí trong nhóm có chút căng thẳng.

Anh nghe nói, Jungkook đã cãi nhau với PD hyung-nim còn cả Namjoon hyung và Yoongi hyung nữa. Em không muốn chia tay bạn gái, thậm chí còn muốn công khai. Và đây là cách công ty trừng phạt Jungkook.

Thẳng thắn và nhanh gọn.

Để chính những đồn đại ngoài kia bủa vây lấy em. Để em tự mình bước ra khỏi vùng an toàn đã được vạch sẵn bao nhiêu lâu nay.
Đúng là một nước cờ hay.

Nói Taehyung không xót Jungkook là nói dối. Thật ra cả sáu người anh lớn bọn họ đều xót lắm chứ. Đứa nhỏ cùng họ lớn lên từ khi còn thơ ngây thiếu thời, đứa nhỏ mà họ chăm sóc bảo vệ yêu thương thật nhiều. Tiếc rằng đây là lệnh của công ty, hơn nữa còn là một lệnh phạt, cũng không ai có thể làm gì hơn.

Nhìn cậu em của mình mấy ngày nay chẳng vui vẻ gì, anh cũng muốn đến bên, vỗ lên vai em, và nói với em rằng: Kookie à, anh ở đây rồi!

Nhưng, suy đi tính lại, Taehyung lại không dám tiến lên. Bên cạnh em giờ đây nào có đủ chỗ trống cho anh nữa. Em đã có DanHi rồi, em cũng có Jimin rồi. Em nào còn cần một tên ngốc lúc nào cũng hi hi ha ha như anh nữa.

Cái suy nghĩ chết tiệt ấy càng khiến Taehyung rệu rời.

Buổi tập luyện kéo dài trong trạng thái khó chịu làm Taehyung vẫn còn vấp chút lỗi. Cuối buổi, anh định nhờ Jimin ở lại phụ đạo, nhưng cậu bạn lại có việc rời đi mất. Hoseok hyung cũng cần về nghỉ ngơi, mấy nay anh mệt mỏi quá rồi.
Taehyung tiu nghỉu, chấp nhận việc bản thân chỉ có thể ở lại tập một mình. Còn đang bĩu môi nhìn mấy người anh rời đi, bên cạnh đã có người đứng kề: "Có cần em ở lại với anh không?"

Taehyung giật nảy mình, quay ra nhìn Jungkook híp mắt đang đứng ngay bên cạnh.

"Không cần đâu, anh không muốn phiền em!" Taehyung lúng túng.

"Không phiền. Em ở lại với anh!" Jungkook kiên quyết đáp lời, hoàn toàn không cho người kia từ chối thêm chút nào.

Người anh lớn hơn há miệng, rồi lại ngậm lại. Ngoan ngoãn để cậu em phụ đạo cho. Dù sao thì việc có người hướng dẫn vẫn dễ dàng hơn đôi chút. Và, người đó lại còn là Jungkook nữa chứ.

"Mũi chân anh nên để chếch lên một chút. Không phải, thế kia."

Jungkook nghiêm túc giúp Taehyung chỉnh lại tư thế. Bàn tay to lớn nắm lấy kéo cổ chân người anh đặt đúng vị trí.
Taehyung có chút lúng túng nhìn cậu em đang cúi người bên chân mình. Chiếc áo phông ngắn tay không thể che được những thớ cơ bắp trên cánh tay cậu trai đã thành niên mấy năm nay. Có lẽ do thời gian vừa nãy hoạt động quá nhiều, gân xanh chằng chịt như mấy con rắn nhỏ vẫn quấn chặt lên tay em.

Daegu 95 khẽ nuốt nước bọt, có chút cảm giác sợ hãi và xa cách kì lạ.

Anh không thích đống cơ bắp của Jungkook.

Cực kì không thích!

Một chút cũng không thích!

Trông gớm chết đi được!

Vẫn là Kookie nhỏ bé ngày xưa đáng yêu hơn nhiều.

Lúc Jungkook ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ngay ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cánh tay mình. Cậu hơi híp mắt, thản nhiên nói: "Đứng tư thế này, anh nhảy tiếp đi!"

Taehyung hoàn hồn, bối rối chuyển động tay chân như những gì được học. May mắn là Jungkook cũng lùi ra phía sau để tự anh đứng nhảy.
Từ cái ngày nhận thức được sự xa cách của cả hai, Taehyung đột nhiên cảm thấy mỗi khi hai người bên nhau, không khí đều thật lúng túng. Anh lén nhìn người đã trở về đứng gần bên, khoanh tay giám sát mình.

Trên người Jungkook đã có thêm một chiếc áo sơ mi khoác ngoài nữa. Hai bên cánh tay đều đã được che lại.

Taehyung thở phào một hơi, cảm thấy cũng dễ thở hơn nhiều.

"Không phải như vậy, hyung!"

Jungkook ở bên híp mắt nhắc nhở anh. Chưa đợi người kia kịp phản ứng, cậu đã đưa tay vòng qua vai Taehyung, cẩn thận giúp anh chỉnh lại dáng đứng.

Taehyung theo phản xạ quay mặt lại, lập tức, cả người anh cứng đờ. Khuôn mặt Jungkook để kề ngay bên cạnh, dường như chỉ cách vài centimet nữa thôi là mũi hai người đã chạm nhau rồi.

Jungkook cũng bất ngờ. Cậu ngẩn ra nhìn vào đôi mắt long lanh phía đối diện.
Hình như, mi của Taehyungie của cậu lại dài thêm rồi. Nhưng mà, sao nơi khóe mắt anh lại đóng lại ưu tư thế kia?

Bàn tay to lớn đang bám bên vai anh, vô thức cũng siết lại.

Khuôn mặt Taehyung và Jungkook lại gần thêm chút nữa. May mà Taehyung phản ứng nhanh, vội vàng quay mặt đi. Chóp mũi Jungkook chỉ như có như không khẽ lướt qua vài sợi tóc mềm xù ra của anh. Nhẹ nhàng. Nhột nhột.

Jungkook lập tức buông vai người anh ra, húng hắng vài tiếng: "Đứng như thế này đi hyung. Nhìn ở góc này, anh nổi bật hơn cả."

Người anh cũng chỉ ậm ờ trả lời vài tiếng.

Cho đến khi buổi luyện tập ngượng ngùng kết thúc, Taehyung vẫn không hiểu nổi tại sao mình lại có thể trải quá nó một cách vô vị như thế.

Vì anh và Jungkook đã không còn thân thiết ư?

Ôi, cái ý nghĩ chết tiệt này khiến anh thấy bức bối.
Lén nhìn người đang đi bên cạnh, trong lòng lại càng khó chịu hơn.

Jungkook đi bên người Taehyung, hai tay thản nhiên xỏ túi áo, ba lô nhẹ nhàng khoác trên vai. Ánh sáng của những cột đèn đường hắt lên người em, long lanh như tỏa sáng. Khuôn mặt bé cưng năm nào đã góc cạnh lên nhiều.

Nhưng chao ôi, ơn giời là nó vẫn baby quá đối chứ không như cái body cuồn cuộn chết tiệt của em. Taehyung cảm thấy thật may mắn vì điều ấy.

Em ấy, vẫn là em bé của anh, nhỉ?

Taehyung thầm hỏi.

Giả như, quan hệ của cả hai đã trở nên xa cách. Vậy liệu rằng, hiện tại anh bắt đầu lại, mọi thứ có ổn không? Giống như xưa kia, khi em lo lắng hay sợ hãi anh sẽ kéo chiếc tai thỏ ủ rũ của em lên, tặng em một nụ cười chữ nhật tỏa nắng, và nói với em rằng: Ôi nào, bé cưng của anh, đừng lo lắng, anh ở đây rồi!
Taehyung nghĩ nghĩ. Rồi lại lén nhìn Jungkook.

Bất chợt, bàn tay đang để thõng bên người bị nắm chặt lấy: "Cẩn thận, hyung!"

Taehyung giật thót, ngơ ngác nhìn người bên cạnh nhăn tít hai hàng mày. Giọng Jungkook thật sự trầm xuống đến đáng sợ: "Anh muốn chết sao? Đang đi thì chú ý vào đi! Đang đèn đỏ đấy!"

Bàn tay Jungkook siết chặt lấy tay Taehyung, đến mức anh cảm thấy phát đau.

Việc bị em đột ngột quát lên với mình cũng không khiến Taehyung giận chút nào. Anh biết mấy ngày nay, Jungkook áp lực lắm, nên cậu cũng dễ nổi cáu hơn rất nhiều.

Nhìn hàng mày của người đối diện nhăn tít lại, Taehyung lại nhớ đến đống bình luận anh đọc lúc đợi Jungkook thay đồ trong phòng tập. Không kìm lòng nổi, anh tiến lên một bước, đưa bàn tay thon dài của mình lên, nhẹ nhàng làm giãn đôi mày như muốn xoắn lại với nhau của người đối diện.
"Kookie à, đừng lo lắng! Anh ở đây rồi!"