[KookTae] Chẳng phải ngẫu nhiên

Chương 6: Trống rỗng

Gửi Jungkookie, bé con từng là của anh.

Đã bao lâu rồi đôi ta chẳng còn có thể bình yên và ngọt ngào như đã từng. Có lẽ do anh đã quá ích kỉ, cuộn mình quá lâu; còn em lại vội vàng bước nhanh trên con đường trưởng thành. Đôi ta chỉ có thể càng bước càng xa. Em đã sớm không còn là bé con trắng trắng mềm mềm của anh năm nào nữa rồi. Anh cũng đã sớm chẳng còn là người anh hồn nhiên, lúc nào cũng tươi vui, vô lo vô nghĩ của em nữa. Cho đến hiện tại, anh chỉ là V đầy mạnh mẽ và ma mị của Bangtan, còn em lại không chỉ là JK vừa đáng yêu và quyến rũ của Army, mà em còn là một người bạn trai dịu dàng của một người con gái khác nữa. Chúng ta, vốn dĩ đã chẳng thể quay lại mỉm cười giống ngày đầu như anh vốn từng ảo tưởng. Thật đau lòng biết mấy! Nhưng bé cưng của anh à, ánh mắt anh vẫn sẽ luôn dõi theo em. Anh yêu em!

Từ hyung từng là ánh mặt trời của em.

***

Taehyung thu người ôm lấy hai chân, lặng yên nhìn vào khoảng không đen đặc, trống vắng phía trước.

Từ rất lâu rồi anh đều có thói quen ngồi như vậy trước khi đi ngủ. Trước kia có khi ngồi cả đêm, đến khi thấy những tia sáng len lỏi nơi phía chân trời. Sang năm nay thì thời gian giảm dần xuống, chỉ ngồi lặng người vài phút rồi cũng đắp chăn đi ngủ. Nhưng không hiểu sao, mấy hôm nay, thời gian lại bắt đầu tăng trở lại.

Không phải là anh không muốn đi ngủ, chỉ là không thể ngủ được. Ngồi như vậy ngắm nhìn khoảng đen kia, lại thoải mái hơn nhiều.

Taehyung lặng nghe tiếng đồng hồ tích tắc, đếm nhịp từng giây qua. Jimin chưa về, Jungkook cũng chưa về.

Dạo gần đây cả hai dường như hay về muộn hơn, thậm chí còn có khi qua đêm cũng chẳng về, phải đến ba, bốn giờ sáng hôm sau mới thấy tiếng cửa mở.

Taehyung đã để ý nhiều lần, nhưng lại chẳng dám hỏi ai. Hẳn rồi, mọi người đều đã lớn, đều cần có khoảng không gian của riêng mình, anh không thể cứ bám riết dò hỏi.

Taehyung mơ màng khép bờ mi, trước mắt lại hiện lên dáng vẻ lúc rời đi của Jungkook.

Trong bộ não mỏi mệt nhanh chóng phác họa ra hình ảnh cậu thanh niên nọ. Từng đường nét thật dịu dàng. Mái tóc bồng bềnh dài của cậu, sườn cằm góc cạnh, vầng trán đẹp, hàng mày rậm, đôi mắt sáng, sống mũi cao, bờ môi mềm. Còn cả dáng người rắn rỏi cùng mớ cơ bắp đó chứ. Mọi thứ đều thật đẹp đẽ.

Nhưng tại sao lại có chút mơ hồ mờ mịt thế này?

Tại sao anh lại không thể phác họa được chính xác gương mặt thân quen ngày ngày đều ngắm nhìn ấy?

Tại sao trong anh mọi thứ đều như bị phủ một lớp dầu bóng không rõ dáng hình?

Taehyung vội mở bừng mắt.

Bóng dáng người kia biến mất, chỉ còn màn đêm đen đặc.

Đưa tay khẽ chạm lên l*иg ngực trái, anh thở phào một hơi.

Vẫn ổn thôi.

Trong l*иg ngực vẫn bình yên chẳng chút vẫy vùng.

Khóe môi nhẹ câu lên ý cười, người con trai chậm chạp nằm xuống giường, chuẩn bị cho một giấc ngủ mỏi mệt.

Những tia sáng mảnh đã bắt đầu len lén lần mò vào màn đêm, cắt ngang những hình khối tối màu. Thế nhưng lại chẳng sao cắt ngang được cái sự trống rỗng vô ngần trong trái tim một người nào đó.

...

"Dậy thôi, Tae!"

Tiếng anh SeokJin vừa dứt, ánh đèn huỳnh quang cũng sáng bừng lên. Chẳng nhìn lại xem người trên giường đã thật sự bật dậy chưa, anh đã chậm chạp rời đi.

Taehyung nằm trên giường nâng tay lên chặn ánh đèn đột ngột, lăn qua lăn lại hai vòng rồi cũng mở mắt ra tỉnh dậy. Có một cơn choáng váng xông lên đại não, nhưng ổn thôi, nó cũng đâu có tệ lắm. Anh đã sớm quen với nó lâu rồi. Cố lần mò ngồi dậy, rồi bước vào phòng tắm, nước lạnh buổi sớm khiến cho anh thấy bản thân tỉnh táo hơn.
Jungkook đã trở về chưa nhỉ?

Taehyung tự hỏi điều ấy khi nhìn vào bức tường ngăn phòng của hai người bọn họ. Trong vô thức đột nhiên anh lại nhớ lại dáng vẻ của cậu út lúc chạy đi tối qua. Hẳn là việc quan trọng lắm.

Anh lắc lắc đầu, cào rối lại mái tóc rồi bước ra khỏi phòng.

Câu hỏi kia của Taehyung cũng nhanh chóng có lời giải đáp.

Anh nhướn mày nhìn Jungkook đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh cả. Quần áo trên người cậu khác bộ tối qua, chắc là cũng về lâu rồi.

Nhưng sao anh lại không nghe thấy tiếng động gì ở phòng bên?

"Ngồi xuống đi Taehyung!"

Namjoon đưa tay ra hiệu cho cậu em đang ngẩn ngơ đứng ở trước cửa phòng bếp. Vẻ mơ màng kia nhanh chóng biến mất, Taehyung mỉm cười hiền lành đáp lời ông anh rồi trở về vị trí của mình.

Jungkook vốn đang cúi đầu cũng ngẩng lên nhìn anh.
Đã lâu rồi Taehyung không cười hình hộp chữ nhật nữa, nhưng chỉ một nụ cười mỉm của anh thôi cũng đã đủ bừng sáng cả một góc trời. Sự mệt mỏi nơi đáy mắt Jungkook dần tan biến. Cậu khẽ thở ra một hơi, cảm thấy an yên hơn nhiều.

"Yoongi hyung và Hoseok hyung đâu rồi ạ?"

Taehyung nhận lấy đồ ăn mà Namjoon chuyển cho, ngoan ngoãn cảm ơn anh rồi hỏi.

"Yoongi hyung tối qua không về, còn Hoseok chẳng biết nghĩ ra ý tưởng gì, nửa đêm canh ba đã nhất quyết lao đến công ty rồi. Em ăn đi, đừng lo cho hai người bọn họ làm gì."

Anh trưởng nhóm nghĩ tới điều gì, lại ngao ngán lắc đầu.

Taehyung vô thức nhìn về phía Jungkook ở đối diện, rồi lại đảo đến bên người Jimin bên cạnh. Hai người này đêm qua cũng không về.

Lại nghĩ nghĩ, cũng không hẳn. Có thể là hai người đều đã về sớm, nhưng Taehyung không biết, bởi vì lúc Hoseok hyung rời đi, anh cũng nào có hay.
Anh nhàm chán gẩy gẩy đũa.

Jungkook phía đối diện cũng đang kín đáo quan sát anh. Hàng mày khẽ nhíu lại, không hiểu sao lại thấy trong lòng có chút bức bối kỳ lạ.

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, ngay sau đó mọi người vội vàng di chuyển tới công ty tiếp tục luyện tập.

Lúc ra khỏi nhà, Taehyung cố tình đi chậm kéo theo Jimin. Nhìn cậu bạn dáng vẻ vô cùng vui vẻ thoải mái, lại nhớ đến vẻ có phần mệt mỏi của cậu út, anh đoán, hẳn là hai người không đi với nhau rồi.

"Hôm qua cậu không về hả?"

Jimin nhìn Taehyung, nơi đáy mắt chẳng có chút e dè nào. Taehyung còn có cảm tưởng xung quanh người bạn đồng niên bây giờ đang có từng đợt bong bóng màu hồng nổ tung rồi đấy: "Có chút chuyện ra ngoài thôi, không cần lo lắng cho tớ đâu."

"Sắp comeback rồi, chú ý sức khỏe một chút!" Taehyung nhắc nhở.
Jimin gật đầu, vò lên mái tóc người đi bên cạnh.

Taehyung nhìn theo bóng người đi phía trước kia, thật lòng cũng muốn nhắc nhở cậu câu ấy, nhưng lại không sao tiến lên mở lời được.

Buổi luyện tập diễn ra vô cùng thuận lợi. Mọi người khớp với nhau rất tốt, nhân viên công tác tự nhủ rằng đã vô cùng hoàn hảo rồi. Nhưng tất nhiên cả bảy chàng trai đều không cho rằng điều đó đã là trọn vẹn. Mỗi người đều tự hiểu phần luyện tập đã ổn, nhưng họ tuyệt đối không được buông lỏng, phải luôn tập trung và chăm chỉ luyện tập hơn để có một màn trình diễn đủ thỏa mãn khán giả.

Tranh thủ trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, Taehyung lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh. Giấc ngủ quá ngắn và không đủ chất lượng khiến cho anh cảm thấy cơn chóng mặt tăng nhanh, sự đau nhức lan ra từng tế bào, tạo thành cơn đau đầu ẩm ê. Đống thuốc giảm đau hồi sáng dường như đã sớm chẳng còn tác dụng nữa rồi.
Vốc một đống nước lạnh tạt lên mặt để xoa dịu cảm giác tệ hại này, anh chống tay lên bệ rửa đỡ cả cơ thể khỏi đổ ập xuống.

Lặng nhìn gương mặt mình trong gương, Taehyung bất chợt thấy có hơi buồn cười. Từng giọt nước chảy dọc theo sườn mặt, nhỏ xuống bồn rửa.

Không gian xung quanh rất vắng lặng, không có một vị khách nào khác ở đây ngoài anh, cũng chẳng có chút tiếng động nào trừ tiếng nước nhỏ gõ lên bệ bồn rửa. Đưa tay lên vuốt sạch những vết nước trên mặt, Taehyung cẩn thận vén một bên góc áo lên.

Yên vị bên mạn sườn trái, một vết tím bầm đang ngày càng hiện rõ.

Taehyung nhìn thấy khóe môi người trong tấm gương trước mặt khẽ nâng lên một độ cong rất nhỏ. Sau đó, người đó lạnh nhạt đưa tay lên, ấn mạnh lên vết bầm kia. Dường như kẻ đó chẳng có chút đau đớn nào.
Ha, giờ anh cũng cảm nhận được bên khóe môi mình đang nâng lên một nụ cười rồi này.

"Anh đang làm gì vậy hyung?"