[KookTae] Chẳng phải ngẫu nhiên

Chương 7: Gông kiềm

Tình cảm trao anh là gông kiềm xích chặt trái tim em.

Em luôn tự nhủ với lòng mình, tình cảm giành cho anh cũng chẳng phải là thật đâu. Có chăng chỉ như một cuộc chơi, em là kẻ hiếu thắng luôn ao ước đứng đầu, vừa hay anh lại là thử thách em không bao giờ vượt qua được. Vì thế nên mới lưu luyến không buông nổi. Và rồi, sẽ có một ngày, khi em đạt được cả trăm chiến thắng khác, em sẽ bỏ lơ đi thất bại ấy thôi.

Nhưng thời hạn để quên đi ấy, là bao lâu hả anh? Khi mà em vẫn muốn nâng niu anh trong lòng bàn tay, vẫn muốn ngắm nhìn anh, vẫn đau đáu mỗi khi thấy anh thương tổn? Em phải làm sao đây? Trong mắt anh đã chẳng còn có em nữa rồi, sự tín nhiệm đôi ta cũng đã bay biến mất, một mối quan hệ tựa như đồng nghiệp đơn thuần thực sự, nhưng đau đớn thay, em vẫn ngưỡng vọng hướng về phía anh.

Tưởng như đã lạnh nhạt, nhưng hóa ra vẫn đậm sâu. Tình cảm chết tiệt ấy, làm sao để quên đi đây, hyung của em? Xin hãy dạy cho em biết với, Taehyung à.

***

"Anh đang làm gì vậy, hyung?"

Tiếng nói quen thuộc vang lên làm Taehyung giật nảy mình. Anh vội vàng buông vạt áo xuống, quay đầu nhìn về phía người đang đứng ở cửa: "Không có gì đâu, Jungkook à!"

Bên môi chàng thanh niên nở nụ cười vô thưởng vô phạt có chút ngốc nghếch. Nhưng lần này Jungkook không còn thấy tia sáng trong nụ cười ấy nữa.

Hai mắt cậu tối sầm lại, và giọng thì như đang rít lên: "Không có gì ư? Vậy đây là cái quái gì chứ?"

Jungkook gần như thô bạo bước đến gần anh, đưa tay giật vạt áo lên.

Vết bầm tím nơi mạn sườn hiện lên rất rõ.

Taehyung sợ hãi níu lấy vạt áo của mình kéo xuống, đồng thời cũng cố gỡ những ngón tay rắn chắc của cậu em ra khỏi chiếc áo T-shirt của mình: "Anh không sao. Jungkook, em buông tay ra!"

Jungkook cảm thấy đầu óc mình bắt đầu hơi choáng váng, cả đêm không nghỉ ngơi khiến cho cậu vốn đã chẳng còn bao nhiêu sức lực. Nhưng giờ đây, dường như cả cơ thể cậu đều đang muốn nổ tung lên. L*иg ngực căng tức đến mức gần như muốn rạn nứt.

Trong khi người lớn hơn đang cố gắng che đi vết thương nơi mạn sườn, Jungkook đã chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa. Cậu nhẹ động tay vài cái, chiếc áo trên người Taehyung đã hoàn toàn rách ra.

Taehyung sững sờ. Không ngờ người kia lại dám làm ra hành động như thế.

Jungkook cũng sững sờ. Không phải vì những gì mình làm, mà là vì những gì mình thấy.

Người Taehyung rất gầy, rất gầy, thực sự rất gầy.

Vì đã quá lâu rồi không ôm lấy anh, nên dường như Jungkook cũng không thể ngờ rằng anh có thể gầy như thế.

Cậu nghe tim mình thắt lại, từng vết bầm tím trên người Taehyung như những lưỡi lam sắc bén, từng chút từng chút cứa vào trái tim vốn đã chẳng còn bao nhiêu máu đỏ của Jungkook nữa. Nhưng cớ sao, nó vẫn đau đớn đến nhường ấy?

Cậu nghe giọng mình khản đặc lại: "Có chuyện gì thế hyung?"

Đã có chuyện gì xảy ra trên người anh thế này?

Taehyung đưa tay che lấy mấy vết bầm trên người, nhưng hai tay vốn đã chẳng đủ để che chắn nữa rồi.

Cảm giác ê ẩm, và đau nhức bắt đầu lan tỏa toàn thân.

Tại sao trước đó chẳng có đau đớn gì? Đến khi cần tỏ ra mạnh mẽ nhất, anh lại thấy yếu mềm thế này?

Taehyung cố hít một hơi. Anh có thể thấy được sự ẩn nhẫn nỗ lực trong đôi mắt trong trẻo của người đối diện. Dường như em đang cố chờ đợi, cố chờ đợi nghe anh nói, trước khi lao ra ngoài kia và xé xác tất cả những người em có thể gặp phải.

Taehyung đưa tay, nắm lấy cổ tay Jungkook để giữ cậu lại. Hi vọng rằng sự trói buộc chẳng chút sức lực nào ấy có thể ngăn chặn hành vi mất kiểm soát của người đối diện.
Chỉ một cử động nhỏ, nhưng lại khiến anh đau đến mức nhăn hết cả mặt. Bên bả vai vốn đã có chấn thương do luyện tập quá nhiều, nay lại được khuyến mại thêm một mảng tím bầm, càng trở nên tồi tệ.

Từng giây từng phút trôi qua tựa axit đang bào mòn sợi dây kiên nhẫn trong lòng Jungkook. Cho đến khi Taehyung lên tiếng trở lại: "Không có chuyện gì đâu. Anh không sao!"

Lại là mấy lời sáo rỗng này!

Mắt Jungkook vằn lên từng tia đỏ.

Một cảm giác pha trộn giữa đau lòng, lo lắng, và thất vọng đảo quanh trong l*иg ngực.

"Vậy thế nào với anh mới là có chuyện hả Taehyung?"

Câu hỏi không dùng kính ngữ của Jungkook khiến anh thấy bất ngờ. Hàng mày kiếm khẽ nhăn lại tỏ ý không hài lòng lắm. Nhưng khi chạm phải đáy mắt người kia thì Taehyung lại chẳng sao nói được gì.

"Có phải đến khi không ai tìm thấy anh nữa, hoặc là nằm bẹp một chỗ, hấp hối những hơi thở cuối cùng thì mới là có chuyện không?"
"Rốt cuộc tối qua có chuyện gì? Có chuyện gì đã xảy ra, Taehyung?"

Câu hỏi cuối cùng, Jungkook thật sự đã gầm lên với người anh lớn của mình.

Tính cách vẫn còn chút nóng nảy và hiếu thắng của Jungkook, Taehyung nào còn lạ gì. Anh mím môi, cuối cùng vẫn đành thỏa hiệp: "Tối qua có gặp chút chuyện ngoài đường, nhưng không sao, anh đã tự giải quyết ổn thỏa rồi. Em xem, không phải trên gương mặt anh vẫn không hề hấn gì sao?"

Như thế, sẽ chẳng ai có thể phát hiện ra được gì rồi.

Sẽ chẳng ai biết anh đã từng xảy ra một vụ ẩu đả.

Sẽ chẳng ai biết V của BTS đã từng đánh nhau với một kẻ say xỉn buông lời vũ nhục mình, hay có ý động chạm tay chân.

Sẽ chẳng ai hay biết điều gì đó.

Và mọi chuyện sẽ đều ổn thỏa thôi.

Jungkook nghe thấy tiếng tim mình nứt vỡ.

Ổn ư? Sao có thể ổn với những vết thương chồng chất trên cơ thể anh được đây?
Taehyung chưa bao giờ đánh nhau cả. Anh trước nay vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, hiền lành và ấm áp. Anh sẽ không làm tổn thương người khác. Cho dù có tức giận cỡ nào cũng chỉ nuốt nghẹn vào trong lòng, ôm ấm ức tự mình cam chịu mà thôi.

Nhưng nhìn xem, Taehyung đang bị gì đây kia chứ?

Jungkook cảm thấy hối hận vì ngày hôm qua đã để mặc anh tự về.

Nếu như cậu ở đó, nếu như cậu ở bên anh, hẳn rằng cậu sẽ không bao giờ để anh bị thương tổn đến vậy.

Dường như đọc được suy nghĩ ấy của người kia, Taehyung cố nhịn đau, vươn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt người đối diện, nụ cười bên môi anh hơi méo mó: "Không sao, Jungkook à, thật may vì em đã không ở đó."

Vì anh chẳng muốn em của anh bị thương chút nào.

Nhưng Taehyung không nói ra câu cuối cùng, mà Jungkook cũng không đọc hiểu được điều ấy nơi đáy mắt anh. Có chút gì đó vốn đã rạn nứt vỡ vụn trong trái tim yếu mềm của một chàng trai 23 tuổi mạnh mẽ.
Anh, đã thiếu tin tưởng em tới mức nào rồi, hả anh?

Chúng ta, đã xa cách tới mức nào rồi, người ơi?

Bàn tay của Jungkook từ từ buông lỏng, bên môi cậu nở nụ cười lạnh nhạt trống rỗng: "Phải rồi, nào đâu có chuyện gì chứ."

Taehyung không thể hiểu nổi sự thay đổi nhanh chóng của người nhỏ hơn.

Theo bàn tay rời đi của người kia, Taehyung mất đà, suýt nữa đổ sập người xuống sàn đá. May mắn anh đã nhanh chóng chống tay lên bệ rửa, đổi lại cơn đau dội ngược lại đại não.

Nhìn bóng người lầm lũi trở ra, trong lòng Taehyung đột ngột dâng lên một cảm giác sợ hãi lạ lẫm.

Dường như, anh đang mơ hồ cảm nhận được, đứa em bé bỏng của anh đang bị giam cầm bởi những gông kiềm nào đấy. Chẳng phải là xiềng xích của sự nổi tiếng đâu, mà là sự giam hãm bởi những xúc cảm và tâm tư đọng lại nơi khóe mắt cậu.
Là điều gì thế, hả Jungkook?

Điều gì đang trói chân em lại?

Đừng như thế! Xin đừng như thế! Đừng để bị trói buộc trong mớ cảm xúc hoang hoải, đừng để làm mục rũa trái tim ấm nồng của em. Em phải tỏa sáng chứ! Em phải như Euphoria, phải bay liệng mãi trên bầu trời kia. Em phải thuộc về sân khấu nơi em vốn thuộc về.

Jungkookie à, Kookie à, em của anh, đừng như thế!

Xin đừng giống như anh, xin đừng để nơi l*иg ngực em chỉ còn lại một mảnh rỗng không vắng lặng! Anh xin em đấy!