[KookTae] Chẳng phải ngẫu nhiên

Chương 9: Em phải làm sao với mối quan hệ của chúng ta đây?

Người em thương rất nhiều ơi, anh có nghe thấy không? Tiếng trái tim em đang kêu gào tên anh đó.

Không, anh chẳng hề nghe được. Nếu không sao anh lại lặng yên đến nhường thế?

Tình yêu của em ơi, làm sao để trái tim em thôi nâng niu bóng hình anh nữa. Em như con tàu chệch đường ray, không thể tìm được đường quay về, chỉ muốn lao đến phía anh mãi mà thôi. Nhưng sao anh lại không hiểu được lòng em? Sao anh chối từ nhưng lại nở nụ cười đẹp đến nhường thế hả anh?

Em đau quá. Anh muốn em phải làm sao với quan hệ của đôi ta đây, yêu dấu của em ơi?

***

Jungkook trở về nhà khi trời vẫn chưa quá muộn màng gì. Mới gần 10 giờ đêm.

Nghe thấy tiếng người thay dép ngoài cửa, Yoongi vốn vừa rót nước xong đang trở về phòng cũng dừng bước chân: "Jungkook về rồi đấy hả?"

Anh nhìn bóng người cao lớn đang thờ ơ lướt qua người mình, nhíu mày rất không hài lòng. Rõ ràng việc bị thằng nhóc kém mình đến bốn tuổi ngó lơ là điều chẳng ai vui vẻ nổi. Nhưng mùi rượu nồng khi cậu út lướt qua còn khiến cho Yoongi thấy không vui hơn. Cho đến khi thấy trên chân Jungkook mỗi bên một chiếc dép khác loại, lại còn đều là dép trái thì Yoongi bắt đầu thấy lo lắng.

Cậu em có chuyện gì vậy? Uống say tới mức ngơ ngẩn thế này luôn sao?

Tửu lượng của Jungkook trước nay vẫn rất tốt, là người hay làm bạn rượu của anh nhất nhà. Có thể say tới mức xỏ nhầm dép thế này thì hẳn là đã uống không ít rồi.

"Em làm sao vậy?"

Yoongi vội vàng cất bước đi theo người kia, chỉ sợ cậu bất cẩn lại ngã chổng vó ra đấy thì khổ.

Jungkook chân nam đá chân chiêu, liêu xiêu mò đến cửa phòng Taehyung, liên tục xoay nắm cửa. Yoongi đứng sau thấy hành động của cậu em thì lên tiếng nhắc nhở: "Jungkook, đó không phải phòng em. Đó là phòng Taehyung! Phòng em ở bên cạnh cơ."

Dù có muốn giúp thì hiện giờ Yoongi cũng chỉ có thể lên tiếng nói không như thế. Vì anh không muốn trong lúc cậu nhóc kia đang mất nâng lực kiểm soát bản thân sẽ vật anh đo ván ra sàn nhà một chút nào. Cái chân đau nhức của anh đã quá đủ rồi.

Tiếc là Jungkook chẳng thèm nghe lời Yoongi khuyên, vẫn liên tục vặn nắm khóa cửa, miệng còn lầm bầm: "Tại sao lại khóa nhỉ? Tại sao lại khóa nhỉ?"

Trước kia Taehyung chẳng bao giờ khóa cửa phòng cả. Trước kia mọi người còn từng cùng nhau ở chung một phòng cơ mà.

Jungkook cứ xoay mãi, cuối cùng cánh cửa phòng cũng mở ra. Giọng Taehyung chới với: "Yoongi hyung?"

Jungkook chẳng màng gì, cứ thế ôm chầm lấy anh: "Taehyung à!"

Mùi dâu tây thoang thoảng dần lan tỏa, Jungkook tham lam siết lại vòng tay, hít thêm một hơi thật sâu nữa.

Taehyung hoàn toàn cứng người trước cái ôm siết của cậu. Yoongi phía đối diện cũng ngạc nhiên nhìn hai người đang ôm lấy nhau.

Rõ ràng từ câu gọi của Jungkook anh đã hiểu, cậu em hoàn toàn không hề nhầm phòng gì cả. Mục đích ban đầu của nó, vốn dĩ đã là đi tìm Taehyung rồi.

"Em ấy sao vậy anh?"

Taehyung dùng khẩu hình hỏi anh.

Yoongi nhíu mày, đang định đáp lời cậu em, cánh cửa phía đối diện đã đóng sầm một cách thô bạo.

Taehyung bị Jungkook đẩy vào phòng, giật mình chỉ kịp ú ớ hai tiếng.

Tiếng 'Rầm' rõ to khiến cho mấy người còn lại đều chú ý. Hoseok dễ giật mình nhanh chóng chạy ra, ngạc nhiên nhìn Yoongi: "Có chuyện gì thế hyung?"

Jimin đang đánh răng dở cũng náo loạn: "Động đất hay sấm rền vậy ạ?"

Namjoon mò ra khỏi phòng, chưa gì đã bắt đầu phân trần: "Lần này không phải do tui phá gì đâu nhá mấy người."

Chỉ có Seokjin ra cuối cùng, trên tay còn đang ôm RJ, nhíu mày: "Chuyện gì thế Yoongi?"
Yoongi vẫn còn bị shock vì cách đối xử của cậu út với mình, hai mắt hơi mở to, chỉ vào cánh cửa phòng đối diện, nghiêng đầu nhìn người anh cả: "Em cũng có biết gì đâu. Jungkook đột nhiên xông vào phòng Taehyung á."

"Sao cơ? Hai chúng nó có chuyện gì ạ?" Namjoon vô cùng lo lắng tiến lên.

Mấy hôm nay anh có để ý thấy tâm trạng của hai đứa đều không tốt, không biết có liên quan đến nhau không nữa.

Jimin cũng giật mình, Jungkook đột nhiên xông vào phòng Taehyung, sẽ không phải có chuyện gì xảy ra rồi chứ?

Khuôn mặt của Hoseok hiện vẻ lo lắng: "Dạo này tâm trạng Jungkook không tốt lắm. Không phải là thấy Taehyung dễ bắt nạt nhất nên xả giận đó chứ?"

"Em đang nói cái gì vậy?" Seokjin không mặn không nhạt liếc nhìn cậu em. Cảm thấy có lẽ dạo này mệt mỏi quá nên main dancer của bọn họ bị mê sảng rồi cũng nên.
Nhưng mà bạn học Park với tinh thần yêu thương cưng chiều đồng niên của mình cũng như anh Kim nhỡ luôn nâng niu em Kim bé thì đột nhiên thấy lời Hoseok có lí một cách kì lạ.

Ừ thì Jungkook không phải là kiểu người như vậy đâu, nhưng mà ai biết chắc được điều gì cơ chứ?

"Hình như hôm nay thằng bé uống rất nhiều rượu. Cả người chỉ toàn mùi soju thôi."

Xong rồi! Xong rồi!

Nhất định là bị Hoseok nói trúng rồi.

Jungkook đi uống rượu say, tâm tình bức bối không có chỗ giải quyết. Chắc chắn muốn tìm nơi gây sự một phen. Vừa hay Taehyung nhà bọn họ thương Jungkook nhất, lại còn là người hiền lành dễ bị bắt nạt nên bị thằng nhóc kia chọn trúng rồi.

Cứ nghĩ tới cánh tay đầy dây điện của cậu út rồi lại nhớ tới dáng người gầy yếu của Taehyung, cả Jimin và Namjoon đều không sao dám nghĩ tiếp. Cả hai đồng loạt chạy tới trước cửa phòng Taehyung đập cửa ầm ầm.
"Jungkook, em phải bình tĩnh, mọi chuyện đều có thể tìm được lối ra mà. Bạo lực không giải quyết được gì đâu." Namjoon hết lòng khuyên.

Jimin thì thiếu điều muốn bổ luôn cánh cửa trước mặt: "Jeon Jungkook em muốn đánh thì ra đánh anh đây này. Anh sẽ nằm im cho em đánh, em đừng có đánh TaeTae. Cậu ấy yếu như thế, sẽ không chịu nổi một đòn của em đâu."

Hoseok khinh ngạc đến há miệng, nghiêng đầu nhìn người anh cả đang đứng gần mình: "Hai người bọn họ đều tin lời em nói kìa hyung!"

Seokjin có chút đau đầu. Anh đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương đang giật giật. Hình như anh nuôi bọn nhỏ không đúng cách lắm, nên có vẻ chúng nó đều đần đi theo năm tháng hay sao ấy nhỉ?

Ông anh cả mệt mỏi lại phải lết thân mình đi đến bên cửa, túm lấy cổ áo hai đứa em đang gào lên kia, nói: "Gào cái gì? Jungkook nó không thiếu suy nghĩ như mấy đứa đâu! Đi về nghỉ hết đi, anh em nói chuyện tâm sự với nhau có một chút mà muốn làm ầm cả nhà lên à?"
Namjoon và Jimin chới với. Ngay sau đó Seokjin đã ném Jimin về phía Hoseok, còn đẩy Namjoon về phía Yoongi: "Hai đứa kéo hai tên ngốc này về hộ anh, tiện thể bịt miệng chúng nó vào cho anh mày đi ngủ. Rồi giải tán cả đi, có gì mai hỏi sau. Đêm hôm khuya khoắt thì nghỉ ngơi đi, sắp comeback rồi đấy."

Namjoon nghe anh nói vậy, cũng không dám ho he gì. Dẫu vậy vẫn lưu luyến nhìn vào cánh cửa gỗ trước mặt. Yoongi huých vai cậu em leader, thúc giục: "Đi!"

Anh cả đã hạ lệnh thế mà còn không đi à?

Vị trưởng nhóm chỉ có thể chậm chạp đi vào phòng trước uy quyền của hai ông anh.

Jimin thì không ngoan ngoãn như thế. Anh la lên oai oái, và bị Hoseok túm cổ lôi về phòng một cách bạo lực.

"Chú mày còn kêu nữa là mai anh Seokjin cắt cơm cả của mày, cả của anh đấy. Im cái miệng về ngủ đi, anh mày chỉ nói đùa một tí thôi. Jungkook cũng không phải sói gì, không ăn thịt được Taehyung đâu."
Jimin vẫn không chịu nghe.

Phải tận đến khi cánh cửa phòng hai người đóng lại, giọng nói của cậu lớn nhất dàn maknae mới dịu bớt.

Yoongi đứng trước cửa phòng Namjoon, hơi liếc nhìn Seokjin. Người anh lớn vẫn đứng ở vị trí cũ, khẽ khàng thở dài một hơi, sau đó mới quay lại nhìn cậu em kém một tuổi: "Em cũng về nghỉ ngơi đi."

Yoongi nhìn anh ôm RJ chậm chạp khép cánh cửa phòng lại, rồi cũng đảo mắt nhìn qua phía cánh cửa gỗ kia. Mất năm giây, cuối cùng cũng tự trở về phòng mình.

Haizzz, anh em thì anh em, nhưng có một số chuyện cũng không nên nhúng mũi vào quá nhiều.

Hành lang nhanh chóng chìm vào vắng lặng. Taehyung chẳng còn nghe thấy tiếng gõ cửa hay giọng hò hét của Jimin nữa, khẽ khàng thở ra một hơi.

Đưa tay lên chọc chọc nhẹ vào eo người đang nằm đè nghiến mình trên giường. Những điều Taehyung nhận được chỉ là tiếng 'hừ' nặng nhọc cùng với hơi thở đậm mùi rượu phả vào cổ anh trộn rộn.
Vòng tay Jungkook càng siết chặt hơn, đè lên Taehyung như muốn nghiến anh thành bột mịn giấu luôn vào người mình vậy.

Người anh lớn hơn cảm thấy rất tức ngực. Mỗi nhịp thở của anh trở nên khó khăn, cơ thể mỏi mệt chồng chất vết thương cũng trở nên ê ẩm hơn. Nhưng Taehyung không đẩy người kia ra. Ngược lại, anh vươn tay, khẽ vuốt lên bờ lưng rộng của người em, cất giọng trầm ấm như khi anh cất tiếng hát trên sân khẩu, thật dịu dàng an ủi em: "Không sao đâu, Kookie à, anh ở đây rồi."

Như thể cảm nhận được giọng nói của anh, khuôn mặt của người kia lại càng rúc sâu hơn vào hõm cổ Taehyung, hừ hừ mấy tiếng rồi bất chợt cất giọng nỉ non: "Taehyung à, Taehyung của em, em phải làm sao với mối quan hệ của chúng ta đây?"