[KookTae] Chẳng phải ngẫu nhiên

Chương 12: Đồ ngủ của anh sao cơ?

Ánh mặt trời cố gắng len lỏi chui vào ô cửa nơi có chiếc rèm xám che kín mít, kiên cường đặt xuống nền nhà lát gạch một tia nắng mảnh. Có vài chú chim ngoài cửa réo lên những tiếng mệt mỏi cho một ngày lười biếng đi kiếm ăn.

Jungkook khẽ nhăn mày, chớp mắt mấy cái rồi mở ra.

Trần nhà trắng hiện rõ trước mắt cậu, kèm theo đó còn có một cơn choáng váng chạy sộc lên đại não. Cậu nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.

Tối hôm qua sau khi rời khỏi bệnh viện, tâm trạng không tốt nên có đi uống mấy chén, không ngờ lại say như vậy. Jungkook cũng chẳng nhớ nổi mình về nhà bằng cách nào nữa.

Còn đang đau đầu cố hồi tưởng lại xem tối qua có gây chuyện gì không, Jungkook bất chợt nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ phả ngay gần bên.

Suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là chẳng nhẽ hôm qua say quá ra ngoài làm loạn thật? Nếu vậy thì cậu đúng là một gã quá tệ bạc. Bạn gái còn đang nằm viện mà lại ra ngoài tòm tem với người khác.

Suy nghĩ thứ hai là làm sao giải quyết vấn đề. Là một người đàn ông 23 tuổi trưởng thành và có trách nhiệm, tất nhiên cậu sẽ không cứ thể bỏ đi mất.

Nhưng khi Jungkook quay đầu nhìn người kia, mọi suy nghĩ trong đầu cậu đều tan sạch.

Taehyung mềm mại khép bờ mi dài, khuôn mặt không hề trang điểm, lại đang say giấc, trông hiền hòa và gần gũi vô cùng. Gương mặt anh choán hết nửa bên gối Jungkook đang nằm, đều đều phả từng hơi thở rất mỏng của mình quanh quẩn lên chóp mũi người nhỏ hơn. Âm ấm, lại thoang thoảng mùi dâu nhẹ.

Jungkook trợn mắt lên, đến chớp một cái cũng không dám, nín thở nhìn người nằm bên. Chỉ sợ rằng nếu bản thân động đậy thì hình ảnh trước mặt sẽ tan biến mất.

Mất đến gần một phút, khi đã chẳng thể chịu nổi nữa, cậu mới nín nhẹ hơi thở ra. Nhưng làn hơi mỏng vẫn dịu vờn quét nhẹ lên chóp mũi người nằm bên.

Taehyung không tan biến!

Thậm chí anh còn khẽ khàng 'ừm' lên một tiếng bất mãn nhẹ làm trái tim Jungkook giật nảy lên.

Cậu chớp mắt.

Một lần lại một lần.

Taehyung vẫn nằm đó, cuộn người ngon giấc.

Jungkook nghe thấy thứ gì đó trong l*иg ngực mình đang điên cuồng đập loạn, mạnh mẽ hơn cả khi cậu kết thúc một buổi tập gym.

Bàn tay to lớn cẩn thận chạm nhẹ lên bờ má mềm của người kia. Thứ cảm giác quá đỗi chân thật truyền đến trong lòng bàn tay khiến cậu thổn thức.

Đã bao lâu rồi hai người họ không còn ngủ cùng nhau thân thiết như vậy?

Đã bao lâu rồi người em nhìn thấy đầu tiên mỗi khi thức dậy chẳng còn là anh?

Đã bao lâu rồi em cũng chẳng thể lén lút chạm vào anh như thế nữa?

Thật nhớ nhung những ngày tháng trước kia biết nhường nào.

Khi em có thể vụиɠ ŧяộʍ đem yêu thương anh kết thành từng hành động chứ không phải tuyệt vọng như bây giờ.

"Buổi sáng tốt lành, Kookie!"

Jungkook giật bắn mình, tựa như kẻ xấu đang làm chuyện gì đó vụиɠ ŧяộʍ lắm mà lại bị bắt gặp. Cậu vội vàng thu lại bàn tay đang chạm lên má anh.

Nhưng Taehyung đã nhanh hơn, đưa tay giữ lấy bàn tay Jungkook, áp chặt trên má mình. Anh cọ bầu má mềm xèo dịu mát vào lòng bàn tay có chút chai sạn nho nhỏ của người kia, lại 'hừ' nhẹ một tiếng chẳng rõ khó chịu hay thỏa mãn. Bấy giờ rèm mi mới bắt đầu động đậy.

Jungkook chớp chớp mắt nhìn đôi đồng tử nâu sẫm xinh đẹp của Taehyung, vì vừa tỉnh giấc nên vẫn còn đọng chút mơ màng. Anh nở nụ cười dịu ngọt tựa như ly kem dâu, lặp lại câu nói: "Buổi sáng tốt lành, Kookie!"

Người nhỏ hơn ngẩn ngơ.

Phải đợi đến khi Taehyung khẽ nhíu mày, đưa tay chọc chọc lên bên má Jungkook, hồ nghi hỏi em có chuyện gì thì cậu mới có thể tỉnh táo lại hoàn toàn.
Jungkook húng hắng hai tiếng rồi ngồi dậy, quay lưng về phía Taehyung: "Buổi sáng tốt lành, hyung!"

Thấy phản ứng có chút vội vàng của người kia, trong lòng Taehyung hơi mất mác. Nhưng rồi rất nhanh anh lại nở ra một nụ cười xinh đẹp khác.

Có chút nghịch ngợm, anh đưa ngón tay thon dài của mình lên, lướt nhẹ phần móng không quá dài dọc theo sống lưng Jungkook.

Hành động này của Taehyung, đương nhiên khiến Jungkook giật thót. Lúc bấy giờ cậu mới phát hiện ra thân trên của mình hoàn toàn trần trụi. Không chỉ thế, cậu còn nhìn thấy cả đống quần áo của mình đều vứt loạn dưới sàn nhà.

Là cả ÁO và QUẦN.

Cơ thể Jungkook bắt đầu trở nên cứng đờ như đổ tượng. Suy nghĩ cũng bắt đầu có phần méo mó.

Taehyung ở phía sau vẫn không ngừng dùng móng tay cào nhẹ lên lưng cậu, miệng còn lẩm nhẩm theo tiết tấu của bài hát mới.
Đầu Jungkook đã muốn nổ tung vì bổ não, cậu hoàn toàn chẳng nhớ nổi tối qua mình đã gây ra chuyện gì. Từng cái chạm nhẹ của Taehyung từ phía sau đều khiến Jungkook cảm thấy rợn người.

Cái suy nghĩ đen tối chết tiệt nào đó khiến chàng thanh niên 23 tuổi vừa rung động lại vừa sợ hãi. Nếu giờ hỏi cậu là rung động nhiều hơn hay sợ hãi nhiều hơn thì Jungkook nói thật là cậu chịu chết.

Thành thật thì việc lên giường với người mình thương là việc bất cứ thằng đàn ông nào đều cảm thấy rung động.

Nhưng đặt trong tình huống và mối quan hệ hiện tại của bọn họ thì thật sự chẳng có gì hay ho lắm cả. Người yêu thì không phải, hơn nữa một người còn đang có bạn gái. Mà trên cả là tối qua Jungkook say rượu, hoàn toàn không nhớ được gì hết.

Nhỡ đâu Taehyung không đồng ý và bị cậu cưỡng ép thì sao?
Nhỡ đâu trong cơn mê mang, Jungkook vô tình làm tổn thương anh thì sao?

Jungkook càng nghĩ càng loạn, mà bàn tay hư hỏng của Taehyung còn không chịu hiểu cho cậu, vẫn y như móng vuốt mèo nhỏ cào loạn lên lưng Jungkook.

Không thể chịu nổi được sự vật lộn cảm xúc trong lòng, cậu em út đưa tay, bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của người kia, khàn giọng: "Hyung!"

"Ừm? Sao thế?"

Taehyung hoàn toàn không hề biết rằng trong bộ não của con thỏ thành tinh kia đang suy nghĩ những gì. Anh chỉ khẽ nhướng mày, dịu dàng hỏi lại.

Dù sao hôm nay bọn họ cũng được nghỉ một ngày trước khi ca khúc mới được chính thức tung ra vào ngày mai nên Taehyung không nóng vội giục giã Jungkook nói nhanh. Đằng nào cũng chẳng có người đến hối thúc bọn họ việc phải rời giường nữa.

Jungkook hít vào một hơi, rồi lại thêm hơi nữa. Lặp lại mấy lần mới ấp úng hỏi: "Tối qua... tối qua... chuyện tối qua..."
Đã rất lâu rồi mới bắt gặp một Jungkook ấp a ấp úng như thế, hai mắt Taehyung hơi sáng lên, nụ cười bên khóe môi cũng đậm hơn.

A, thỏ nhỏ của anh, vẫn đáng yêu quá!

Cảm giác, giống hệt như ngày xưa!

Taehyung không nén được, cũng sột soạt ngồi dậy.

Người kia vốn đang cố gắng sắp xếp lại từ ngữ của mình, lại bị hành động của anh làm cho đình trệ mọi động tác.

Taehyung ngồi kề ngay sau lưng Jungkook, cằm khẽ tựa nên bờ vai trần của cậu, một tay đưa lên xoa xoa mái tóc rối của người em, một tay vươn ra nựng cằm Jungkook một cái, bờ môi mềm như có như không đặt nhẹ lên tai Jungkook một cái hôn phớt: "Kookie nhà chúng ta đáng yêu quá!"

Xin thề có chúa, Jungkook xưa nay vẫn cho mình là một kẻ (cũng tính là) lão luyện tình trường, từng nghe biết bao nhiêu lời mời mọc, quyến rũ rồi, thế nhưng lại hoàn toàn bại trận chỉ vì một câu nói của Kim Taehyung - một người đến hẹn hò chính thức một lần cũng chưa.
Câu nói vốn dĩ cũng không có gì quá đặc biệt, giả như là Seokjin hyung hay một người anh nào khác nào đó nói thì cùng lắm cũng chỉ bị Jungkook phản đối mấy câu thôi. Nhưng từ miệng Taehyung ra, tại sao lại biết thành kiểu gợi cảm chết người đó chứ?

Tim Jungkook đập bình bịch, vành tai nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng, lập tức đỏ đến mức như muốn nhỏ cả ra máu.

Taehyung hoàn toàn không chú ý tới điều ấy, vẫn dựa người vào người cậu em, bắt đầu rủ rỉ rù rì: "Tối hôm qua tự nhiên em lao vào phòng anh rồi ôm anh chặt cứng ý. Anh gỡ thế nào em cũng không chịu buông, làm anh tí thì nghẹt chết."

"Em... Em xin lỗi!" Jungkook lo lắng, bàn tay vô thức siết lấy một bàn tay của Taehyung.

Mái đầu xù hơi bối rối cùng hối lỗi cúi đầu xuống.

Taehyung có cảm tưởng, nếu trên đầu Jungkook giờ có đôi tai thỏ thì nhất định nó đang rũ xuống cả. Đáng yêu chết đi được!
"Sau đó thì em ngủ như chết, anh không thể đưa em về phòng được nên đã để em ngủ ở phòng anh luôn."

Một tay Taehyung thản nhiên để Jungkook nắm, một tay kia cũng không rảnh rỗi, sới tung mái tóc xù của Jungkook lên. Giọng tựa như trách móc.

Cốc... cốc...

"Tae, Kook, hai đứa dậy chưa?"

Giọng anh Seokjin nhẹ nhàng sau cánh cửa.

Taehyung hơi nghiêng đầu hướng nhìn về kia, mấy sợi tóc xanh mềm của anh lại càng cọ sát vào vùng cổ và tai Jungkook.

Thậm chí lúc Taehyung lên tiếng đáp lại người anh cả, Jungkook còn có thể cảm nhận được yết hầu anh cử động lên xuống khẽ ma sát lên làn da trần của mình.

Seokjin đứng ngoài nghe thấy tiếng Taehyung đáp, cũng chỉ lên tiếng nhắc: "Hãy ra ngoài và ăn sáng cùng nhau trong vòng 20 phút nữa nhé!"

Đợi đến khi nghe thấy cậu em áp út nhẹ 'Vâng' một tiếng, anh lại lặng nhìn cánh cửa trước mắt mất mười giây, sau đó mới rời đi.
Ở bên trong, Taehyung sau khi nhận lời anh cả cũng nhanh chóng đạp tung chăn dậy, không chút lưu tình vỗ đánh bốp mấy cái lên bả vai người nhỏ hơn, giục giã: "Mau dậy thôi nào, bé ơi!"

Nói đoạn, anh đã nhanh chóng nhảy xuống giường.

Jungkook nhìn bộ đồ ngủ có chút hơi nhăn nhúm nhưng vẫn hoàn toàn nguyên vẹn trên người anh, có hơi ngẩn ra: "Hyung!"

"Hử?" Người kia vẫn không quay lại.

"Đồ ngủ trên người anh..."

"Ừ?" Taehyung khó hiểu nghiêng đầu nhìn Jungkook. "Đồ ngủ của anh sao cơ?"