[KookTae] Chẳng phải ngẫu nhiên

Chương 13: Hiểu lầm

Jungkook chăm chú nhìn vào bát cơm trước mặt mình, dù không nâng mắt lên cũng có thể cảm nhận được sự soi mói của hai ánh nhìn phía đối diện. Hành động của cậu dường như cũng chẳng thể tự nhiên nổi.

Trái lại, Taehyung hôm nay rất nhiệt tình. Thấy Jungkook không ăn, còn đưa đũa gắp liền mấy món cho cậu, miệng liên tục thúc giục: "Kookie sao thế? Em mau ăn đi chứ?"

Yoongi ngồi một góc cũng dương mắt kì thị nhìn cậu em cùng quê.

Hoseok cũng chỉ có thể ái ngại hết nhìn Namjoon rồi lại nhìn Jimin.

Cả bàn ăn, cũng chỉ có một mình con cún nhỏ kia vẫn vô tư vui vẻ.

Seokjin không chịu được cái không khí kì quái này, lia mắt nhìn tất cả mọi người, lãnh đạm: "Thế muốn ăn hay để anh đổ đi?"

Không khí trên bàn hơi đình trệ, Taehyung lúc này dường như cũng phát giác ra được điều gì đó không đúng nên ngước mắt đảo quanh: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Seokjin mỉm cười thân thiện với đứa em duy nhất chịu trân trọng đồ ăn mình nấu, ánh mắt trìu mến: "Không có gì đâu, em mau ăn đi. Có ngon không?"

"Tất nhiên là ngon rồi ạ. Đồ ăn anh nấu chỉ sau có mỗi mẹ em thôi."

Như để chứng minh cho điều ấy, Taehyung lại ăn thêm một miếng cơm lớn nữa.

Seokjin ra vẻ rất hài lòng khiến cậu em cong mắt cười. Nhưng ngay khoảnh khắc mắt Taehyung híp lại, ánh mắt ông anh cả đã tỏa ra vẻ uy hϊếp với những kẻ còn lại.

Yoongi vô cùng thức thời, lập tức cầm bát lên bắt đầu ăn cơm. Thôi thì cứ coi như hôm nay cơm tẩm đường, cùng tiếng gọi 'Kookie' buồn nôn của thằng nhóc nào đó là được. Chẳng những thế, anh còn vô cùng tốt bụng, huých nhẹ tay Namjoon. Chàng trưởng nhóm sau cái huých của anh, cùng với cái lườm sắc lém của ông anh cả, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm. Tuy thế, vẫn còn cố lén nhìn cậu em út thêm mấy cái.

Hoseok cũng mau chóng gắp một miếng thịt nhỏ vào bát cho Jimin, nhắc nhở đứa em cùng phòng ăn cơm thay vì nhìn muốn lủng người Jungkook ra. Nhưng Jimin thì không được ngoan như Namjoon đâu. Anh chàng cứ nhìn chằm chằm vào Jungkook như muốn phun cả ra lửa, và có thể sẵn sàng lao vào tẩn nhau bất cứ lúc nào rồi ấy.

Ban nãy, khi Taehyung vừa ra khỏi phòng, Jimin đã lập tức xồ đến bên người cậu bạn, xoay mấy vòng kiểm tra. Thậm chí còn muốn đưa tay cởi hết đồ trên người Daegu 95 ra để xem xét một lượt.

Anh suýt chút nữa là lột phăng được cái áo của Taehyung ra rồi, ai ngờ thằng nhóc con Jungkook kia lại đi ra, nhăn mày giữ tay anh làm cho Taehyung chạy mất.

Thằng nhóc con chết tiệt!

Nhưng mà, chỉ mấy phút giằng co ấy thôi cũng đủ để khiến Jimin nhìn thấy vết bầm trên vai Taehyung.

Trời đất quỷ thần ơi! Jimin rất muốn tẩn ngay một cú vào khuôn mặt đẹp trai lai láng nhưng đang có phần ủ dột kia của Jungkook.

Cứ nghĩ đến việc một em bé của mình bị người ta đánh là anh lại không chịu nổi.

Nhưng mà, người đánh em bé của anh lại là một bé con khác.

Chuyện này... Jimin rất bối rối!

Jimin cũng không thể thật sự đánh Jungkook được, nên uất nghẹn cứ chèn cứng nơi cổ họng, chỉ có thể dùng ánh mắt nóng hơn lửa để biểu hiện sự tức giận của mình.

Mà thằng nhóc kia cũng không nhìn ra anh giận, không chịu giải thích một phen. Không đúng, căn bản từ khi ra khỏi phòng Taehyung nó còn chưa thèm liếc anh cái nào.

Thằng nhóc thối tha này!

"Thôi, anh xin mày, mày ăn đi cho anh nhờ, không anh Jin lại bảo JK bổ cả hai đứa ra bây giờ." Hoseok ngồi một bên thầm thì thuyết phục.

Ai mà ngờ hôm qua trêu đùa có một câu như thế mà thằng nhóc này nó lại cho là thật đến vậy kia chứ? Nếu không giải quyết được thì có mà anh Seokjin sẽ đá bay anh ra khỏi nhà luôn mất. Tiểu Hy Vọng lúc đấy có mà thành Tiểu Tuyệt Vọng thì có.
Vừa nghe thấy nhắc đến Jungkook, Jimin đã không nhịn được gắt lên: "Em không ăn!"

Mọi người đều giật mình vì tiếng gắt này. Taehyung đang đưa tay gắp một miếng thịt cho Jungkook còn bị dọa đến đánh rơi cả thịt vào bát canh.

Anh ngơ ngác quay ra nhìn cậu bạn: "Cậu sao vậy Jiminie?"

Hôm nay Jimin rất lạ!

Lúc anh mới ra khỏi phòng còn đòi lột đồ anh, hại Taehyung suýt thì muốn khóc ra tới nơi. Chỉ sợ bị các anh phát hiện ra vết thương trên người. Cũng may mà có Jungkook ra kịp thời, nếu không Taehyung cũng không chịu được sức mạnh của người kia.

Đừng nhìn Jimin nhỏ con như thế, lúc cậu ấy mà nổi giận hoặc bùng nổ sức mạnh thì chẳng có ai địch được đâu.

Yoongi cũng bày tỏ thái độ không hài lòng thông qua cái liếc mắt lạnh: "Jimin, em đang làm gì thế?"

Dường như ý thức được thái độ của mình không tốt lắm, Jimin khẽ cúi đầu, ấp úng: "Em... xin lỗi!"
Nhìn dáng vẻ của người em, Seokjin cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài. Anh buông đũa xuống nhìn khắp lượt những gương mặt quanh bàn ăn. Sau cùng hết nhìn Taehyung lơ mơ lại nhìn Jungkook đang cúi đầu.

Để bữa ăn có thể diễn ra yên ổn, có lẽ mọi người cần nói chuyện trước rồi.

"Được rồi, nếu mấy đứa đã thế này thì hãy nói chuyện trước khi ăn đi. Đừng khiến bữa cơm anh nấu trở nên dư thừa như thế."

Seokjin lên tiếng. Mọi người đều hơi khựng lại.

Dù không hiểu có chuyện gì, nhưng Taehyung cũng đủ thông minh để ngửi thấy mùi nguy hiểm đang chờn vờn. Anh lập tức ngoan ngoãn nghe lời người anh cả, buông bát đũa xuống.

Hoseok lại cảm thấy miếng cơm mắc nghẹn trong cổ họng mình. Cũng là do trò đùa tai hại của anh mà ra cả.

Chàng main dancer sẽ liếc nhìn hai đứa em còn chưa hiểu chuyện gì kia, có chút ăn năn nói với tất cả: "Là lỗi của em, em chỉ định đùa thôi. Xin lỗi Jungkook nhé! Anh không hề cố ý đâu, không ngờ Namjoon và Jimin lại tin là thật. Dù sao thì cũng là lỗi của anh. Xin lỗi em lần nữa!"
Jungkook - đương sự bị nhắc đến, lúc này mới giật mình ngẩng đầu. Thật ra nãy giờ cậu cũng có chú ý gì tới chuyện trên bàn ăn đâu cơ chứ. Tự nhiên bị điểm danh bất ngờ, lại còn được người anh lớn xin lỗi khiến cậu càng hoang mang.

Dường như Taehyung cũng có thể mơ hồ cảm nhận chuyện này liên quan đến mình. Có khả năng cao là tối qua Hoseok hyung đã nói gì đó nên mới khiến Namjoon hyung và Jimin đập cửa phòng anh ầm ầm như thế.

Quả nhiên, vừa chạm vào cái gai nhức nhối trong lòng từ sáng tới giờ, Jimin lập tức bật dậy: "Đó không phải là nói đùa, hyung! Anh đã nói sự thật! Rõ ràng Jungkook đã có hành vi bạo lực với Taehyung!"

Mọi người đều nhìn Jimin vẻ ngạc nhiên. Chỉ riêng cậu em út không biết nghĩ đến điều gì, khuôn mặt hơi đen lại, cúi xuống.

"Kookie có hành vi bạo lực với tớ á?" Taehyung ngạc nhiên chỉ vào người mình.
Yoongi cũng không nhịn được hừ nhẹ một tiếng: "Chú mày nhìn tình trạng từ sáng đến giờ mà vẫn còn nghĩ như thế được sao?"

Có trời đất chứng kiến, Taehyung từ khi bước ra khỏi phòng đến giờ một hai câu đều là "Kookie em à" các thứ, trong khi em út nhỏ thì cứ lầm lì cúi đầu. Yoongi còn đang thắc mắc rốt cuộc tối qua Taehyung đã làm gì Jungkook mà thái độ hai đứa đều thay đổi chóng mặt đến thế kia kìa.

Nhưng vào mắt Jimin thì không phải như thế. Rõ ràng thằng nhóc cùng quê với anh tối qua uống say làm loạn hoại Taehyung bị thương, hiện giờ tỉnh rượu nên thấy ăn năn. Còn Taehyung, nhất định là thương thằng nhóc ấy quá, nên mới giả bộ vui vẻ an ủi nó, rồi giấu mọi người nữa. Nhất định là vậy!

Nếu không vết thương trên bả vai Taehyung từ đâu mà ra chứ?

"Taehyungie, cậu không cần phải sợ hãi hay thương xót gì thằng nhóc thối kia cả. Nó dám làm tổn thương cậu thì cậu phải nói ra. Chứ chuyện này đã xảy ra một lần rồi thì sẽ có lần thứ hai, cơ thể cậu không khỏe, sao có thể chịu đựng được chứ?"
Jimin tức giận đến mức vành mắt cũng sắp đỏ lên rồi.

Em út cần yêu chiều thì yêu chiều thật, nhưng có những chuyện làm sai thì phải chịu trách nhiệm chứ. Hơn nữa chuyện này còn nghiêm trọng như vậy.

Namjoon với tư cách là trưởng nhóm, không vui nói với Jimin: "Jimin, em đừng nói bậy! Chuyện có bạo lực xảy ra trong nhóm không phải là chuyện có thể tùy tiện nói bừa đâu."

Dù hôm qua anh có hơi loạn bởi mệt mỏi và cả những lời nói đùa của cậu bạn đồng niên nhưng giờ thì Namjoon cũng đã phần nào bình tĩnh lại rồi.

Jungkook làm sao có thể tổn thương Taehyung chứ?

Dù cho giờ em đã có bạn gái rồi.

"Cậu nghĩ gì vậy Jiminie? Jungkookie sao có thể đánh tớ chứ? Đừng đùa thế, không vui đâu!"

Nụ cười bên môi Taehyung đã tắt ngấm, đuôi mắt dù không trang điểm cũng dần hiện vẻ sắc lạnh. Rõ ràng anh đang rất không hài lòng với cách nói của cậu bạn.
Như đã từng nói, dù Jungkook có làm gì, dù em có đúng hay sai, chỉ cần khi có người chĩa mũi dùi về phía em, Taehyung đều không ngần ngại đứng lên, che chắn phía trước cho em.

Đây là thói quen Taehyung không bỏ được, cũng không muốn bỏ.

"Cậu vẫn còn giấu cho nó cái gì chứ? Nếu không phải tại Jungkook thì vết thương trên bả vai cậu từ đâu mà ra?" Jimin không kiềm chế được, cũng nổi giận.

Taehyung nghe được, lại giật thót mình.

Mọi người đều nhanh chóng nhìn cả về phía anh.

"Em bị thương sao, Taehyung?" Namjoon ngồi bên lo lắng hỏi.

Cả Hoseok, Seokjin, Yoongi đều nhìn anh với ánh mắt quan tâm.

Chỉ có Jungkook vẫn hơi cúi đầu, bàn tay đặt dưới bàn siết chặt lại. Cá là nếu đang cầm đũa trong tay thì cậu sẽ bẻ gãy nó mất. Cũng chẳng ai nhìn được, sự tối tăm nơi đáy mắt của chàng trai luôn được mọi người ca ngợi là có đôi mắt sáng cả.
"Em thật sự bị thương sao, Taehyung?" Hoseok bên cạnh Taehyung hồ nghi khi thấy cậu em không trả lời câu hỏi của Namjoon.

Anh đưa tay, muốn chạm vào vai Taehyung, nhưng nhanh chóng đã bị người em đưa tay chặn lại.

Taehyung nở nụ cười cầu hòa, bối rối gạt tay Hoseok ra: "Em ổn mà mấy anh!"

Nhìn biểu hiện của cậu áp út, những người còn lại cũng tự biết vết thương trên người là thật rồi. Jimin tức đến mức nghẹn lời không còn gì để nói cậu bạn nữa. Thương nó cho đẫy vào rồi đến khi bị bắt nạt cũng không kêu lên một tiếng. Cái tên bạn ngố này nữa chứ!

Namjoon khó tin nhìn về phía Jungkook: "Thật sự là em sao?"

"Không phải đâu anh!" Taehyung vội vàng xua tay. "Là tự em thôi, là tự em!"

Thấy chẳng ai có dấu hiệu đang tin tưởng mình cả, mà Jungkook thì cứ cúi đầu không có ý giải thích, Taehyung càng thêm gấp rút.
"Là do lúc luyện tập thôi anh. Luyện tập Dionysus nên em bị thương. Không phải anh Yoongi cũng bị thương ở chân đó thôi."

Yoongi khi không bị điểm danh có chút bất ngờ. Anh cứ nghĩ việc mình giấu chấn thương thì không ai biết, ai ngờ Taehyung lại biết được.

Người anh lớn thứ hai khẽ húng hắng. Dù sao thì anh cũng không tin chuyện Jungkook có thể đánh Taehyung nên cũng lên tiếng đôi lời: "Vũ đạo đợt này của mình khó quá mà. Đến cả Jimin cũng có dấu hiệu không ổn đó thôi."

"Không phải!" Jimin vẫn không cho là đúng, "Nhưng vết bầm trên vai cậu ấy rất lớn, không giống như là do luyện vũ đạo Dionysus."

Seokjin khẽ liếc nhìn vẻ sốt sắng của Taehyung và vẻ lầm lũi của Jungkook. Nói thật, anh cũng không chắc tối qua hai đứa đã có chuyện gì, và có lẽ Taehyung đang cố giấu gì đó, nhưng anh dám đảm bảo, sẽ không có chuyện thằng nhóc ngồi bên cạnh anh bây giờ làm gì tổn hại đến cún nhỏ đáng yêu kia đâu.
"Anh tin Jungkook, dù có đánh anh thì thằng bé cũng không động tay động chân với Taehyung đâu. Và anh cũng tin Taehyung sẽ không nói dối một cách vô lối như thế để che dấu cho sai lầm của Jungkook."

Seokjin khẽ đưa tay, vỗ nhẹ lên bả vai người ngồi bên.

Namjoon mím môi, sau đó nhìn người vẫn đang trốn tránh từ đầu bữa cơm tới giờ, thẳng thắn hỏi: "Nói đi, Jungkook! Nếu chính em nói ra, anh sẽ tin em!"

Năm giây im lặng trôi qua trên bàn ăn, dài dằng dặc tựa như cả thế kỉ.

Taehyung sốt sắng nhìn Jungkook, chỉ muốn thúc giục em mau lên tiếng phủ nhận đi.

Quả nhiên sau đó Jungkook có lên tiếng, nhưng cũng không phải là để giải thích cho mình: "Em xin lỗi, là lỗi của em!"

Việc Taehyung bị thương chính là lỗi của cậu. Là do Jungkook đã không thể bảo vệ được anh.

"Jungkookie, em nói gì thế?"

Taehyung đứng bật dậy.
Mấy người anh lớn cũng sững sờ nhìn đứa em út. Đến ngay cả Jimin, người vốn khăng khăng định tội Jungkook cũng không ngờ rằng cậu em có thể thẳng thắn nói như thế.

"Em xin phép vào phòng trước ạ. Em xin lỗi!"

Jungkook kéo ghế đứng dậy rời vào phòng. Taehyung cũng lập tức muốn đi theo em, nhưng ngay khi bàn tay anh chạm lấy cổ tay Jungkook, người kia đã thì thầm với anh: "Xin lỗi, em muốn một mình một lát."

Cánh tay của Taehyung buông thõng bên người. Nhìn cánh cửa phòng của Jungkook nhanh chóng khép lại.

Trái tim thiếu hơi ấm lâu ngày của Taehyung khẽ nảy lên một cái đau đớn. Anh quay đầu nhìn năm người lớn hơn còn lại, trong giọng nói đầy thương tổn pha lẫn chút trách móc: "Mọi người, lại thiếu tin tưởng em ấy đến mức đó ư? Chúng ta không phải là một gia đình luôn tin tưởng nhau sao? Tại sao có thể nghĩ xấu cho em ấy như vậy? Cho dù cả thế giới ngoài kia có nghi ngờ và cho em ấy là kẻ xấu xa đi chăng nữa thì không phải các anh là người rõ nhất em ấy là người thế nào sao?"
"Tại sao lại phải tổn thương em ấy như vậy chứ?"

"Mọi người rõ ràng biết những lời này còn đau hơn ngàn lời anti mắng chửi em ấy trên mạng mà?"

"Em thất vọng về mọi người lắm!"

Taehyung mím môi, viền mắt đã hơi hồng hồng lên. Nói xong câu cuối, anh lập tức xoay người, tự đi về phòng mình, đóng chốt cửa lại.