[KookTae] Chẳng phải ngẫu nhiên

Chương 17: Hãy đi chơi với Danhi đi!

Taehyung nhìn chằm chằm vào Jimin đang ăn cơm ở bên cạnh, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.

Mọi khi chỗ Taehyung ngồi đều là ngồi giữa Namjoon và Hoseok. Hôm nay anh đặc biệt đòi đổi chỗ với Yoongi, về ngồi bên cạnh Jungkook. Người anh lớn cũng không kêu ca gì, đổi chỗ cho cậu em mình. Kết quả thành ra, bên trái Taehyung là Jungkook, còn bên phải chính là Park Jimin.

Jimin từ lúc ra khỏi phòng đến giờ đều là cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Taehyung và Jungkook. Nhìn em út thì thấy có chút xấu hổ, nhìn cậu bạn đồng niên thì lại đau lòng, sợ bản thân không kiềm chế được sẽ lao ra ngoài tìm cái tên chó chết kia đánh cho một trận mất.

Hiện tại lại bị cậu bạn ngồi bên ép kẹp thế này trong lòng thấy hơi bức bối.

Nhưng Taehyung không quan tâm, vẫn cứ nhòm Jimin đăm đăm. Trong mắt anh, Busan 95 là người cần phải xin lỗi Jungkook nhất.

Tại sao mọi khi Jimin thương Jungkookie như vậy mà lần này lại có thể nghĩ xấu cho em thế không biết? Taehyung rất không vui.

Cứ nghĩ đến đoạn thời gian trước hai người lại còn thân thiết như vậy. Có chuyện gì Jungkook cũng kể cho Jimin mà không phải mình nữa cơ. Thế mà, Jimin lại dám nghi ngờ Jungkook. Taehyung thấy rất giận đấy.

(Trong lòng bạn học Park rất muốn khóc: Không phải vì tui lo cho cậu quá mất khôn sao?)

Jungkook ngồi bên cạnh nhìn bên má phồng ra giận dỗi của anh, cảm thấy vô cùng ấm áp. Lại nhìn đến vẻ cúi gằm mặt kia của người anh cùng quê kia thì cũng thấy thương lắm.

Cậu gắp một miếng thịt chua ngọt cho Taehyung, bắt đầu dỗ: "Taehyung hyung, anh không ăn sao? Là anh đòi em làm món này mà, giờ lại không cần nữa rồi? Hay là chê em nấu không ngon?"

Taehyung hơi giật mình, nhìn vào miếng thịt vuông vức đặt trên bát cơm của mình, chưa ăn nhưng vẫn lập tức phủ định: "Nào có! Nào có! Đồ ăn Jungkookie nấu là đồ ăn ngon nhất trên đời!"

Jungkook buồn cười, muốn đưa tay lên xoa đầu anh. Tay giơ lên được nửa đường lại chợt nhớ ra mọi người đều đang ở đây, vội vàng hạ xuống, chuyển thành vỗ vỗ lên vai anh hai cái.

Taehyung cười tít mắt nhìn Jungkook đúng 2 giây. Sau đó lại quay ngoắt qua nhòm chằm chằm Jimin đang nuốt vội mấy miếng cơm.

Đúng là lần nào ăn cơm Jungkook nấu cũng chẳng dễ dàng gì. Lần đầu tiên mới nhón được miếng thịt thì bị cậu em đánh rớt, nhắc nhở: "Cái này là của Taehyung hyung mà!". Lần thứ hai thì bị Taehyung giận dỗi do ăn mất miếng dâu của cậu chàng. Túm lại là lần nào cũng không yên thân với hai ông tướng này hết á.

Thương chúng nó cho lắm vào rồi sai một chút chưa kịp sửa đã bị hai đứa nó đá bay đi mất rồi.

Những người còn lại trong bàn ăn tất nhiên cũng rất thương cảm với cậu lớn dàn maknae. Nhưng giờ ai mà dám lên tiếng bảo vệ cậu em trước cái nhìn cháy xém của con cún con kia chứ? Trừ khi kẻ đó lại muốn uống thêm một bát canh giải rượu pha hoàng liên thật bự nữa.

Mà cả bốn người kia thì hoàn toàn không có nhu cầu đấy.

Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc trong nước mắt hạnh phúc của bạn học Park.

Tranh thủ lúc Taehyung bị anh Seokjin giữ lại phụ dọn bàn ăn. Jimin mới có thể kéo tay Jungkook vào phòng cậu.

Khụ. Thì dù sao người ta cũng lớn cả rồi, sai thì biết là sai đấy, nhưng bắt người ta xin lỗi trước mặt tất cả mọi người thì cũng hơi xấu hổ.

"Này, nhóc, chuyện là... anh... anh xin lỗi nhé!" Jimin bối rối gãi gãi đầu.

Lâu lắm rồi Jungkook mới thấy dáng vẻ này của người anh cùng quê, thấy cũng khá thú vị. Bởi vì mọi người ở với nhau lâu rồi, trước kia còn có mấy lần suýt xảy ra xô xát. Cái gì là ngại ngùng, cái gì là xấu hổ, cơ bản đều không còn bao nhiêu cả. Dù sao thì nó cũng vướng víu quá mà. Nhưng đôi khi bắt gặp lại cũng thấy đáng yêu lắm.
Jungkook thử tưởng tượng ra, nếu Taehyung lúc đứng trước mặt cậu cũng như thế này, hẳn là một từ 'dễ thương' sẽ chẳng đủ để miêu tả anh đâu.

Khi mà, gò má anh ửng đỏ để ánh ban mai buông xõa đặt lên đó một nụ hôn phớt; mái tóc nâu mềm của anh bay bay nô đùa cùng cơn gió nhẹ. Gương mặt xinh đẹp bối rối nghiêng đầu qua một bên. Đôi mắt láo liên long lanh sẽ chớp liên tục biểu lộ rõ sự bối rối của chủ nhân nó. Bờ môi anh hờ hững mím lại, thoảng khi, lưỡi hư hỏng sẽ đảo quanh một vòng, thế mà Taehyung lại chẳng hề phát hiện.

Thơ ngây đến mê hoặc.

Jungkook hơi lắc đầu, xua tan mấy suy nghĩ trong đầu.

Dạo gần đây Jungkook hay nghĩ về những kỉ niệm ngày xưa. Cũng hay quên mất việc cần kiềm chế trước Taehyung.

Thật đáng giận!

Khuôn mặt đang vui vẻ thoáng chốc lại tối lại.
Jimin đứng đối diện còn tưởng Jungkook không vui với mình, tay chân bắt đầu trở nên loạn, không biết đặt đâu cho phải, chỉ có thể khua khua mấy đường trong không khí.

"Anh... anh biết lỗi thật rồi. Vốn dĩ anh không nên cho em là người như thế! Anh... anh sai rồi! Xin lỗi em! Là do anh giận quá mất khôn! Anh thề lần sau dù có chuyện gì cũng sẽ tin tưởng em. Thật đấy!"

Jungkook mím môi, đáp lại người anh: "Được rồi, hyung. Em biết rồi, em cũng đã nhận lời xin lỗi của anh. Không cần nói thêm nữa đâu, anh ra ngoài đi."

Jimin gãi đầu. Không tin lời Jungkook nói là đã tha thứ cho mình lắm, nhưng người ta đã bày ra vẻ mặt tiễn khách đó rồi thì anh cũng biết thân biết phận, ngoan ngoãn ra khỏi phòng.

Ai ngờ vừa mở cửa ra đã thấy ngay một con cún nhỏ vồ người vào trong. May mà có Jimin đỡ lấy, nếu không sợ là Taehyung đã nằm sấp xuống hôn sàn mất rồi.
Vốn dĩ đang than trời trách đất sao cửa phòng Jungkook cách âm tốt quá, hịn hơn cái vách dởm của hai người quá nhiều, Taehyung không chú ý, còn đang dựa cả người vào đấy thì cảnh cửa lại bất ngờ bị mở ra.

Bị bắt quả tang đang cố nghe lén người khác nói chuyện quả không phải một việc vẻ vang gì. Taehyung đành trưng ra nụ cười ngốc nghếch tỏ vẻ cầu hòa.

Jimin không biết làm sao, cũng chỉ có thể xoa đầu cậu bạn quở trách mấy câu bất cẩn. Còn đang định túm cổ áo Taehyung rời đi, người kia đã giãy ra, kiên quyết nói: "Không ra đâu. Tớ ở đây chơi với Jungkookie!"

Busan 95 thấy cậu em út không có ý định từ chối, nên cũng chỉ có thể ôm theo chút đau lòng rời ra khỏi phòng. Lúc đi còn tri kỉ đóng cửa lại cho hai người kia.

Từ lúc bước vào phòng, Taehyung đã để ý thấy vẻ mặt Jungkook không vui lắm. Chắc là lời xin lỗi của Jimin vẫn chưa đủ để an ủi tổn thương trong em. Hẳn rồi. Đâu ai có thể hết buồn ngay trong một nốt nhạc sau khi đã bị đả kích bởi những người thân yêu như thế chứ?
Đây sẽ là một đòn chết người trong những mắt xích liên kết của nhóm. Taehyung hơi lo lắng khi mọi chuyện không thể giải quyết nhanh chóng và mối quan hệ của mọi người chưa được trở về đúng quỹ đạo của nó.

Nhưng anh cũng giật mình sợ hãi nhận ra, nơi đáy lòng mình, trộn cùng chút lo lắng buồn rầu, lại có chút vui sướиɠ khó nói thành lời.

Có phải quá ích kỉ và nhỏ nhen, khi muốn người bên em luôn là mình không?

Jungkook nhìn Taehyung với ánh mắt không mấy hài lòng.

Do lúc nãy Jimin vội vàng đỡ còn Taehyung thì 'vội vàng' ngã, nên chẳng ai trong cả hai có thể thấy được vẻ sốt sắng của người thứ ba trong căn phòng cả.

Cậu em út nhìn người anh lớn hơn hai tuổi, không vui nói: "Anh đi đứng thì phải cẩn thận chứ!"

Vết thương trên người anh đã quá nhiều rồi đấy, cái đồ ngốc này!
Taehyung hơi giật mình, lại cười xòa: "Không sao! Anh không sao, Jungkookie không cần lo lắng cho anh đâu!"

"Ai thèm lo cho anh!" Jungkook khẽ liếc Taehyung rồi vội vã rời ánh nhìn đi.

Người kia cũng không quản nhiều lắm. Anh chỉ cười hiền với cậu rồi rất tự nhiên đi đến đổ ập người lên giường Jungkook. Anh vùi mặt xuống chiếc chăn mềm, hít sâu vào một hơi.

Nếu như giường của Hoseok hyung lúc nào cũng thơm mát đúng như mùi hương trên người anh thì trên giường Jungkook bao giờ cũng vương mùi nước xả vải. Có lẽ là do cậu em hay đi ngủ dạo ở phòng các anh nên mùi hương xả vải trên giường em không hề bị phai mất. Cũng khá lâu rồi anh mới ngửi thấy mùi hương này. Nó dễ chịu hơn nhiều so với những gì trong kí ức của Taehyung.

Taehyung vẫn vùi đầu trong đống chăn, âm mũi hơi nghẹt, anh bảo với Jungkook: "Kookie, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, hãy đi chơi với Danhi đi, trước khi chúng mình quá bận rộn."
Jungkook đang ngồi bên cạnh anh đột nhiên cứng đờ người.

Còn người kia lại đều đều tiếp giọng: "Hãy mang món quà hôm qua anh chọn tặng cho em ấy nhé! Mong là dựa vào mắt thẩm mĩ của anh thì em ấy sẽ thích nó."

"Hyung..." Jungkook nhìn vào mái đầu xanh nổi bật trên nền giường trắng của mình.

"Hãy đi và chữa lành vết thương trong lòng em rồi về với bọn anh nhé!"

Nếu như anh không thể là người chữa lành được sự thương tổn trong em, vậy thì hãy để người con gái em yêu làm điều ấy. Hãy chữa trị những thương tổn vô tình bọn anh gây ra đi, rồi mình lại cùng nhau tiếp tục hành trình ước mơ.

Dù chẳng thể đồng hành cùng em trên con đường đời dài rộng mênh mông, đưa em vượt qua bao đau thương sóng gió. Nhưng em ơi, chí ít, hãy để anh được cùng em đi tiếp hành trình của một Bangtan trọn vẹn và yêu thương.
Anh nguyện ý là khiên chắn trên tay em. Khi có khó khăn, hãy giương ra đương đầu, khi đã an toàn, cứ thản nhiên buông xuống cũng chẳng sao đâu em.

Còn em, em của anh ơi, nếu do anh vô năng, khiến em bị thương mất rồi, thì cứ quay đầu trở về tổ ấm của em chữa trị nhé!

Anh vẫn ở đây đợi em quay lại mà!