[KookTae] Chẳng phải ngẫu nhiên

Chương 18: Kẻ si tình

Này chàng trai em yêu ơi, anh có nghe thấy tiếng gọi sợ hãi của em không? Ánh mắt cuồng si của em vẫn luôn dõi theo anh đấy. Nhưng mà tình si trong mắt anh lại trao cho ai mất rồi? Anh ơi, xin hãy nhìn về phía em đây, đừng nhìn người kia nữa, sẽ chỉ thương tổn anh thôi. Về bên em đi anh, đừng lạc lối không tìm được đường về. Em mới là nhà, em mới là nơi có thể ủ ấm anh. Bên người kia, chỉ có chông gai và đau đớn thôi người ơi.

Về bên em, về bên em đi Jungkook! Xin đừng lạc lối giữa hương dâu!

________________________________________________________

"Jungkook, anh có thể đến đây với em không?"

Danhi thì thầm nói vào trong ống nghe. Trên màn hình điện thoại xuất hiện bóng dáng của một chàng trai cô đem lòng yêu.

Đáp lại câu hỏi vô nghĩa của Danhi, đầu dây bên kia chỉ có lặng thinh trống vắng. Không có tiếng trả lời, cũng chẳng có một tiếng động nào khác. Chỉ hoàn toàn là vắng không.

Trong lòng Danhi hơi nhói lên từng hồi.

Một nỗi sợ hãi vô hình dâng lên trong trái tim người con gái nhỏ, khiến cô muốn trực bật khóc.

Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ lên hai tiếng, Danhi chỉ có thể hít sâu một hơi, cố gắng để giữ giọng nói bình thản nhất có thể: "Ai đó ạ?"

"Là anh!" Giọng Jungkook vang lên sau cánh cửa.

Trái tim Danhi đập bịch một tiếng. Cô vội vàng tắt màn hình điện thoại đang sáng bừng kia đi, lại vội vàng xỏ dép, lao ra về phía cửa.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa bật mở, khi mà Jungkook còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô gái đã như một cơn gió cuốn lao vào lòng cậu. Vòng tay hao gầy siết lấy người Jungkook, tựa như suy nghĩ đang khắc sâu trong đầu Danhi hiện tại, chỉ cần cô ôm người đàn ông này chặt thêm một chút, một chút nữa thôi, thì Jungkook vĩnh viễn sẽ trở thành của riêng mình Danhi rồi.

Jungkook khá bất ngờ trước hành động của cô bạn gái, đơ người mất 3 giây, cuối cùng cậu vẫn đưa tay ra, đáp lại cái ôm của Danhi. Bàn tay to lớn khẽ vỗ nhẹ lên bờ vai mảnh của người con gái, giọng nói vẫn ngọt ngào như mỗi khi cậu cất tiếng hát: "Ừ, anh ở đây rồi!"

"Jungkook, Jungkook à, Jungkook,..."

Nước mắt Danhi tuôn ra, không sao kiềm chế lại được.

Jungkook bối rối, không hiểu tại sao người kia lại khóc. Cậu vội vàng vừa ôm vừa đẩy Danhi vào phòng bệnh rồi khóa cửa lại.

Danhi vẫn mãi nức nở trong vòng tay Jungkook.

"Có chuyện gì vậy, Danhi?" Jungkook đưa tay xoa mái tóc ngắn của cô.

Rất mềm, nhưng mà Jungkook lại không tìm được sự thoải mái quen thuộc. Trong lòng cậu hơi bức bối.

Jungkook cũng không thích nước mắt của con gái nữa.

Có cảm giác hiền phức!

"Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, Danhi?" Giọng của cậu bắt đầu hơi cọc cằn.

Danhi vừa ôm Jungkook, vừa lắc đầu nguầy nguậy. Giọng cô nghẹn lại: "Không. Không có gì đâu anh. Chỉ là em rất nhớ anh mà thôi."

Jungkook khẽ thở ra, có chút bất lực, có chút đau xót. Cậu đưa tay chầm chậm vỗ lên mái tóc của người kia: "Cũng chỉ có hai ngày thôi mà. Mấy hôm nữa anh bận rồi phải làm sao đây?"

"Không sao. Không sao!" Danhi vội vàng đáp, "Đừng lo cho em, hãy cứ comeback thành công anh nhé!"

Cô ngước đôi mắt vẫn còn vương chút nước lên nhìn cậu. Nụ cười bên môi có chút gượng gạo, thế nhưng Jungkook lại không đủ sức chú ý đến.

Đột nhiên nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia của Danhi, cậu chợt nhận ra.

À, người này đây mới là bạn gái của cậu. Kim Danhi mới là người hiện giờ Jeon Jungkook cần bảo vệ, chứ không phải người kia.

"Xin lỗi, vì đã để em một mình mấy hôm nay!" Cậu cẩn trọng đặt lên mái tóc người trong lòng một nụ hôn phớt nhẹ.
Mùi hoa oải hương trên người Danhi thoang thoảng. Dù rất khẽ nhưng vẫn khiến Jungkook hơi nhăn mũi.

Vẫn là mùi dâu ngọt ngào hơn nhiều.

Jungkook lắc mạnh đầu. Chắc là mấy nay buông thả bản thân ở gần Taehyung quá nhiều nên cậu lại bắt đầu bị ám ảnh bởi hương dâu trên người anh mất rồi.

Danhi lại dụi bờ má gầy vào lòng Jungkook thêm cái nữa, cô dịu dàng: "Không. Em mới là người nên xin lỗi anh chứ, lại khiến anh lo lắng rồi."

Khứu giác nhạy bén của Danhi nhanh chóng phát hiện một mùi hương khác lạ vương trên người Jungkook. Rất thoảng, rất nhẹ, nhưng lại không chỉ là hương thơm vương vãi trên những bộ đồ đậm mùi nước xả vải của người cô yêu. Mà mùi hương ấy, còn thấm vào cả da thịt, ăn sâu vào mạch máu nóng chảy trong người Jungkook. Hay rằng, nó còn gieo mầm vào tận trái tim người rồi?
Hương dâu dịu ngọt.

Hệt như mùi hương cô từng ngửi thấy trong gian phòng bệnh của Jungkook, khi người kia bước đến. Một mùi hương đặc trưng khác biệt trên người của một chàng trai.

Tim Danhi đập thình thịch.

Cô ước gì những gì mơ hồ đang hình thành trong bộ não chẳng có bao nhiêu nhanh nhạy của cô chỉ là giả. Hoặc rằng, ngay lúc này đây Jungkook chỉ cần tặng cho cô một nụ hôn trấn an cũng được.

"Kook, có thể hôn em không?"

Danhi ngước ánh mắt chờ mong nhìn người cô yêu. Cả giọng nói và ánh mắt đều ẩn chứa sự hèn mọn mà ngay chính Danhi cũng chẳng phát hiện ra.

Jungkook nhìn cô, hơi mím nhẹ môi, đến cuối cùng cậu cũng cúi xuống. Nhưng không phải là một nụ hôn môi nồng ấm như Danhi hằng mong ước. Người kia chỉ chạm nhẹ một cái lên vầng trán cao của cô một cái, tựa như chuồn chuồn chấm nước.
Danhi cúi đầu giấu đi ánh mắt thất vọng của bản thân.

Đúng lúc tâm trạng cô ngày càng tụt dốc, đột nhiên trên cổ lại cảm nhận được một cảm giác mát lạnh. Danhi ngơ ngác nhìn vào chiếc vòng bạc sợi mảnh trên cổ, rồi lại ngước lên nhìn Jungkook.

Cậu chỉ thản nhiên mỉm cười đáp lại cô: "Hôm qua anh có ra ngoài dạo cùng các anh. Đúng lúc thấy chiếc vòng này rất hợp với em nên đã mua về."

Khuôn mặt Danhi thoáng khựng lại, sau đó cô lại ngọt ngào mỉm cười nói lời cảm ơn với người bạn trai chu đáo của mình.

"Ngày hôm nay của anh sẽ dành để ở bên em." Jungkook vuốt lại mái tóc cho Danhi, ánh mắt thoang thoảng nét gì đó khó nói thành lời.

"Thật tốt quá! Chúng ta hãy ở bên nhau ngày hôm nay nhé!" Danhi một tay đưa lên sờ mặt đá của sợi dây chuyền, một tay siết lấy bàn tay to lớn của Jungkook, cô vẫn cười.
Nói là ở bên nhau cũng không có gì quá đặc biệt. Chỉ là hai người cùng nhau ngồi trên sofa, Danhi dựa người vào vai Jungkook, cùng nhau xem hết chương trình ti vi này đến chương trình ti vi khác.

Thời gian cứ chầm chậm trôi như thế thôi. Với Danhi đấy cũng là một loại hạnh phúc rạo rực cô hằng mong ước rồi.

Nhân lúc Jungkook ra ngoài mua bữa trưa cho cả hai, Danhi mới cầm điện thoại trốn vào trong nhà vệ sinh. Nụ cười cô cố gắng treo bên môi từ sáng đến giờ đều đã héo rũ.

Đến ngay cả bàn tay cô cũng hơi run lên khi bật nguồn điện thoại.

Trên màn hình vẫn là video mà lúc nãy Danhi vừa xem.

Dòng tin nhắn của người bạn vẫn nhấp nháy ở kia: "Nhất Danhi rồi nhé! Hôm nay tớ thấy Jungkookssi đi cùng Taehyungssi vào một cửa hàng trang sức. Trông Jungkookssi vui lắm, Taehyungssi còn liên tục giục cậu ấy chọn quà khi qua gian nữ nữa chứ, hẳn là mua quà cho cậu rồi. Có bạn trai là người nổi tiếng, rồi lại được đàn anh cùng nhóm cậu ấy đi chọn quà cho nữa thích thật đấy! Ghen tị với cậu ghê!"
Ghen tị sao?

Không phải người ta vẫn bảo người ngoài cuộc thì sáng, kẻ trong cuộc thì mê sao?

Tại sao lại không ai có thể nhìn ra chứ?

Danhi ấn xem lại video một lần nữa.

Trong video, Taehyung nâng lên một cặp vòng tay bạc sợi mảnh lên hướng về phía Jungkook. Khuôn miệng xinh xắn còn đang liên tục liến thoắng nói gì đó, có vẻ như đang giới thiệu với người em của mình về cái đẹp của đôi vòng ấy. Còn người kia chỉ thản nhiên đứng dựa vào bên, nghiêng đầu nghe anh nói.

Đợi đến khi Taehyung nói xong rồi, Jungkook mới cẩn thận đưa cho anh một chai nước đã mở sẵn. Rồi rất thản nhiên, cậu nhận lấy một chiếc vòng trong tay Taehyung, đeo lên cổ tay trái của anh.

Người kia có vẻ thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng rất phối hợp xòe cổ tay ra, lắc lắc mấy cái như chứng minh cho Jungkook thấy rằng chiếc vòng ấy đeo lên rất đẹp. Cậu thanh niên 23 tuổi khẽ bật cười nhìn người kia, bàn tay lớn đưa ra, nắm lấy cổ tay người anh lớn hơn, nhẹ xoa hai cái.
Cuối cùng cũng là Jungkook đem hai chiếc vòng tay ấy đi thanh toán cả.

Danhi đưa tay sờ lên mặt đá màu tím trên chiếc vòng cổ của mình, không kìm nén được bật khóc nức nở.

Tiếng khóc của người con gái, hòa cùng với tiếng nước xả trong bồn rửa tay, đau đến mức giằng xé.

Trên đời này, khó giấu nhất, chính là ánh mắt của kẻ si tình.