[KookTae] Chẳng phải ngẫu nhiên

Chương 23: xin lỗi anh

Nếu cho tình yêu một dáng hình, em xin nguyện gọi đó là ích kỉ. Hay cụ thể hơn, cũng chính là, em đây.

***

"Jungkook à!"

Jungkook đang đứng dựa người vào cột đèn, nghe thấy tiếng gọi, cả cơ thể cao lớn đột nhiên khẽ giật lên một cái. Cậu quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Taehyung.

Chàng maknae đủ thông minh để nhanh chóng nắm bắt được hết tình hình.

Hẳn nhiên là sau khi cậu bị Taehyung từ chối lời mời đi chơi thì anh trai cùng quê của cậu đã lanh tay tự mình sắp xếp một buổi hẹn cho hai người rồi.

Taehyung đương nhiên cũng hiểu. Nhưng thay vì chạy trốn như lời từ chối mấy ngày trước, Taehyung rất muốn được ở bên Jungkook lúc này.

Chỉ cần là ở bên, nhìn thấy cậu là được rồi.

Jungkook gãi gãi tóc, không muốn bị Taehyung hiểu lầm là do mình xúi giục nhờ Jimin để đi hẹn với anh. Như thế thì mất mặt lắm.

Cậu thanh niên ấp úng tìm lối giải thích: "Muộn thế rồi anh còn định ra ngoài sao hyung?"

Taehyung gật đầu, vẫn nhìn người kia: "Ừm. Jimin hẹn anh đi chơi. Chắc là cậu ấy cũng rủ em, nhỉ?"

Hàng mi của Jungkook khẽ chớp, Taehyung còn có thể nhìn thấy chút bóng rợp phủ lên che khuất ánh nhìn trong trẻo ngày thường của cậu.

"Vâng." Jungkook khẽ đáp lời.

Không gian đột nhiên lại chìm vào tĩnh lặng.

Taehyung không nói gì. Mà Jungkook cũng không biết nói gì.

Dưới ánh đèn vàng vọt, có một chàng trai cao lớn đang lặng người nhìn xuống nền đất hư ảo, lại có một chàng trai khác, đang lặng người ngắm nhìn người kia.

Không ai biết được Jungkook đang nghĩ gì. Mà cũng chẳng ai hay Taehyung đang muốn chi.

Chỉ có chính bản thân bọn họ biết, cả hai, bằng những cách của riêng mình, ôm theo những tâm tư của riêng mình, chậm rãi trộm lấy của nhau thêm một chút thời gian, thêm một chút bình yên và thêm một chút yêu thương.

Taehyung có thể cảm nhận những hoang hoải trong lòng mình, từng chút từng chút một được lấp đầy, phủ kín bằng hình ảnh của người em nhỏ hơn. Giá như có thể bắt cóc em đem về, để em ở bên cạnh trấn an tinh thần anh.

Nhưng làm sao đây khi em lại là thiên thần thuộc về bầu trời cao xa vời vợi kia?

Jungkook thuộc về ánh đèn và sân khấu.

Em không thuộc về Taehyung.

Và thật ngớ ngẩn khi mày coi em ấy như một liều thuốc an thần cứu rỗi cái tâm hồn đang ngày càng mục nát của mày, Taehyung ạ!

"Jungkook à!" Một tiếng gọi đánh vỡ bầu không khí chờ đợi vô vọng và có phần lặng lẽ.

Jungkook thoáng giật mình, bối rối thu lại tầm mắt đang nhìn chằm chằm lên chiếc bóng đổ của Taehyung, bàn chân đang cố thử giữ lên nó cũng nhanh chóng rút lại.

Không biết đã ai từng nghe câu chuyện này chưa, cũng chẳng rõ có ai từng tin nó hay không, rằng, khi mà bạn giẫm lên chiếc bóng của một người, hồn của người đó sẽ bị giữ lại, không thể chuyển động được nữa.

Jungkook không phải kẻ mê tín, nhưng mà so với những điều ngớ ngẩn ấy, cậu còn mê đắm một điều ngớ ngẩn hơn: trói buộc được Kim Taehyung.

Này anh ơi, em đã bắt được bóng của anh rồi này, có thể hay không, trao hồn anh cho em nhé? Để em được giấu anh đi cho riêng mình em thôi.

Nhưng những vọng tưởng ngẩn ngơ ấy rồi cũng phải kết thúc. Khi tiếng gọi kia vang lên, hiện thực lại một lần nữa đánh ập vào mặt Jungkook thay cho câu trả lời của Taehyung.

Làm sao mà được đây? Khi mà, trái tim anh chẳng rõ ở phương nào, còn bên cạnh em đã có một người con gái khác rồi.

Jungkook quay đầu, lập tức nhìn thấy chủ nhân của tiếng gọi dịu dàng vừa rồi.

Một dáng người nhỏ gầy đứng cách bọn tầm hơn chục bước chân. Tà váy mỏng khẽ bay bay theo chiều gió. Danhi đứng ở đó, khuất tối hơn hai người bọn họ một chút, nhưng Jungkook vẫn có thể thấy được nụ cười rực bên môi em.
Chỉ là, cậu lại chẳng hề nhìn thấy, ánh mắt tuyệt vọng và vương vẩn nét buồn đau của người con gái ấy.

Taehyung cũng thoáng giật mình khi nhìn thấy Danhi. Tâm trạng anh lúc này khác hẳn lúc hai người chạm mặt nhau lần đầu.

Anh cảm thấy bối rối, lo lắng, và thoảng chút xấu hổ vụиɠ ŧяộʍ (???). Giống như Taehyung đang làm một điều gì đấy sai trái với cô lắm, nhưng lại bị chính chủ phát hiện, bắt tận tay vậy.

Taehyung không thể hiểu nổi những rối loạn cào lên trong lòng mình.

Cũng chỉ là, đứng ở đây, dưới ánh đèn, bên cạnh Jungkook một chút thôi mà. Nào đâu có xa lạ gì.

Bởi vì người cùng em đứng dưới ánh sáng chói lọi trước nay, không phải luôn là Taehyung sao?

Người có thể cùng em xuất hiện công khai trước nay không phải cũng chưa từng là Danhi sao?

Vậy sao, Taehyung lại thấy xấu hổ thể này?
Cơ thể Taehyung thoáng động, bàn tay vươn ra, tưởng như muốn bắt lấy cánh tay Jungkook đang định rời đi đến bên phía Danhi. Trong đầu anh tựa như có một giọng nói nào đó đang dồn dập cất tiếng: "Jungkook, đừng đi!"

Đừng đi, em à!

Ở bên cạnh anh thêm một chút nữa thôi!

Anh đã sắp ổn rồi!

Cho anh trộm của em thêm một chút yêu thương!

Làm sao đây? Thời gian, đã hết rồi sao?

Anh đưa mắt nhìn bóng cậu em cao lớn đến bên phía người con gái nhỏ nhắn hơn. Jungkook rời đi khỏi khoảng sáng, tiến về phía Danhi.

Dưới chân cột đèn, chỉ còn mình Taehyung đứng, cùng chiếc bóng hất xuống, đổ rạp trên nền đất lạnh.

Nghiêng ngả.

Người cùng Jungkook đứng dưới ánh đèn là Taehyung.

Còn người khiến em rời khỏi những tia sáng rực rỡ ấy, và về một nơi khuất bóng hơn, lại là Danhi.

Trái tim Taehyung thịch lên một cái.
Chút góp nhặt chắt chiu đong từng xíu nhỏ vào trong tim thoảng chốc lại nát vụn.

Anh thu lại bàn tay còn hơi chới với của mình, hít sâu một hơi, tự mình đưa chân giẫm nhẹ lên chiếc bóng đổ. Gim chặt bản thân ở nơi này, dưới ánh đèn. Và cô độc.

"Sao em lại ở đây?" Jungkook có phần lo lắng nhìn Danhi.

Giờ này đã quá khuya, và đáng ra một cô gái như Danhi không nên lảng vảng ngoài đường như thế này.

Không đúng! Đáng lẽ ra cô không nên có mặt ở thành phố này, và phải hăng say làm việc ở Hàn Quốc mới đúng!

Danhi nhìn hàng mày nhíu lại của Jungkook, cố cất giấu những suy tư trong lòng, vẫn mỉm cười ngọt ngào đáp: "Chỉ là em muốn cho anh một bất ngờ thôi!"

Người con gái liếc nhìn bóng người con trai dưới cột đèn. Chỉ một cái lướt nhẹ, trái tim cô lại như bị rạch thêm một đường nữa, chồng chéo lên vết thương cũ.
Nguyện dưới ánh trăng soi tỏ chốn hồng trần, ngắm nhìn thế gian hỉ nộ ái ố. Chữ tình là gì mà lại khắc cốt ghi tâm? Đời người có mấy bận vô ưu, xin vì bản thân tranh thủ chút hạnh phúc ngọt nhạt.

Tình yêu vốn dĩ là một thứ ích kỉ. Ở đó sẽ không dung nạp thêm bất kì được điều gì, ngoài anh và em, ngoài đôi ta.

Taehyung à, xin lỗi anh!

Nhưng em cũng chỉ là một cô gái bình thường trong tình yêu thôi!

________________________________________________________________

Jimin nhận điện thoại của Taehyung, gấp rút chạy xuống dưới cửa khách sạn. Vốn dĩ là tưởng Jungkook dám cho anh leo cây (vì là Jimin hẹn Jungkook mà). Kết quả, không phải là thiếu mất một người, mà là thừa ra mất một người.

Anh chớp chớp mắt nhìn Danhi, cô gái cũng chỉ mỉm cười lễ phép chào hỏi anh.

Trong lòng Jimin chỉ có thể lặng lẽ thở dài một hơi.
Đúng là người tính không bằng trời tính. Đã cố tình hẹn hai đứa nó ra với nhau rồi, kết quả vẫn bị kéo ra theo.

Cuộc đi chơi riêng nửa đêm mà Jimin tính toán, bỗng chốc biến thành chuyến đi của bốn người.

Vốn dĩ, Jungkook chỉ định đưa Danhi về luôn, rồi dẹp cái trò chơi bời nửa đêm nửa hôm này đi. Nhưng cô bạn gái của cậu thì cứ muốn cùng cậu đi quanh quanh một chút.

Taehyung hiểu ý, cũng tự giác cắp mông muốn về phòng khách sạn ngủ. Ai ngờ, người kia lại cười hỏi: "Anh Taehyung có muốn đi cùng tụi em không? Dạo quanh thành phố lúc nửa đêm thế này cũng vui lắm đó ạ."

Nếu là bình thường, nhất định anh sẽ đáp lại bằng một nụ cười lịch sự và từ chối. Nhưng chính Taehyung cũng không biết hôm này bản thân mình bị chập mạch chỗ nào, thế mà lại đi đồng ý thật.
Để tránh cho việc bản thân làm một chiếc bóng đèn 220V sáng chói mới mua, thì anh quyết định chia sẻ ánh hào quang ấy với cậu bạn đồng niên thân thiết.

Cứ thế, bạn học Park vừa khò khò được tí xíu, lại mắt nhắm mắt mở bò dậy, lao vội xuống dưới khách sạn.

Jimin người mệt, vật vờ cùng Taehyung đi đằng sau hai người kia, giọng lèm bèm: "Tại sao nửa đêm rồi chúng ta còn đi dạo phố chứ?"

"Không phải do cậu bày ra sao?" Taehyung lạnh nhạt.

Người bên cạnh anh lập tức ngậm miệng.

Chuyện này đúng là do Jimin bày ra thật, nhưng là bày ra cho hai người Taehyung và Jungkook thực hiện thôi. Ai mà ngờ gậy ông đập lưng ông, cuối cùng còn kéo theo bản thân đi hầu hai người bọn họ luôn.

Thật ra, trước kia, cũng không phải chưa có chuyện mấy người bọn họ cùng nhau đi dạo đêm như này.
Hồi còn chưa có danh tiếng thì là vì tập luyện tới khuya ở công ty, sau đó dạo bước về kí túc xá khi mảnh trăng đã vất vưởng trên nửa tây bầu trời.

Đến khi được nhiều người biết đến rồi, thì là do tránh bị theo đuôi.

Dạo bộ cũng tốt lắm.

Nhưng mà với tình trạng mệt mỏi như bị vắt kiệt sức bây giờ thì anh không chắc là nó có tốt thật hay không nữa.

Taehyung đi bên cạnh Jimin, vốn dĩ cũng không để ý gì tới xung quanh. Ánh mắt anh trước sau vẫn dán chặt vào đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người đi trước.

Tay Danhi rất nhỏ, lọt thỏm trong bàn tay của Jungkook.

Nhìn thôi là đủ thấy ngọt ngào rồi.

Jimin nhìn xuống bàn tay to lớn của Taehyung đang len lấy tay mình, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, khó hiểu nhìn cậu bạn.

Chuyện hai người nắm tay nhau là chuyện hoàn toàn bình thường, trên stage nhiều, mà dưới stage cũng không ít. Nhưng thật sự khi dưới sân khấu, chẳng mấy khi Taehyung lại đột ngột đan từng ngón tay của hai người lại như vậy.
Jimin lo lắng nhìn sườn mặt đẹp đẽ và lạnh nhạt của người bạn thân. Những ngón tay buốt lạnh của Taehyung truyền đến tay anh. Ấm áp nơi chàng trai mochi dường như không đủ để lan tỏa tới người kia được.

Taehyung siết chặt bàn tay hơn. Càng lúc lại càng chặt.

Ấy vậy mà, trong cái nắm tay chặt như đá ấy, Jimin vẫn có thể cảm nhận được những cái run lên nhè nhẹ.

Anh lập tức siết chặt bàn tay nhỏ đáp lại Taehyung.

Bé cưng à, Taehyungie của tớ, TaeTae à, Jiminie của cậu đang ở đây! Ngay bên cạnh cậu, nên là, đừng sợ hãi hay lo lắng gì hết! Tớ ở đây rồi!

Taehyung đan những ngón tay của mình vào tay của Jimin. Tay của Busan 95 rất ấm. Tay của những chàng trai Busan đều rất ấm.

Nhưng mà, không giống!

Cảm giác không giống như những gì mà trái tim Taehyung lúc này đang chờ mong.
Tay của Jimin không thể bao trọn lấy tay của Taehyung được. Cũng không thể truyền vào lòng bàn tay anh nhiệt năng bỏng rẫy mà Taehyung muốn có lúc này.

Ngón áp út của Taehyung lạnh cóng.

"Mọi người có muốn vào quán ăn này thử không ạ?"

Danhi vẫn đặt tay trong tay Jungkook, hơi quay đầu lại, mỉm cười nhìn hai người phía sau.

Bọn họ đang đi dạo trong một phố người Hoa, quán ăn mà Danhi chỉ mang đậm phong cách Trung Quốc. Hình như là một quán lẩu. Đã muộn như vậy mà vẫn mở cửa.

Jimin vuốt nhẹ ngón tay ngắn lên phần mu bàn tay của Taehyung. Cảm nhận được sự buốt lạnh trên tay người bạn, lập tức đồng ý.

Ăn đồ ấm một chút, biết đâu Taehyung sẽ tốt lên.

Taehyung thì lại muốn từ chối. Ăn giờ này thì béo bụng lắm. Mà anh thì khá không thích việc tập bụng mãi đâu.

Thế mà nào đợi anh kịp phản đối ra tiếng, người đã bị cậu bạn Park kéo luôn vào trong mất rồi.
Jungkook nhìn theo hai bàn tay nắm chặt của hai người, trong vô thức lực tay cũng chợt tăng.

Danhi đau đến nhíu mày, nhưng cô cũng không phản ứng gì, vẫn chỉ cười với Jungkook: "Mình vào thôi anh!"