[KookTae] Chẳng phải ngẫu nhiên

Chương 24: Có em đây rồi.

Tiếng gọi của em như một loại bùa chú yểm lên người anh. Da diết như thế, đau đớn như thế, khiến anh quằn quại chẳng tìm thấy lối ra giữa hoang hoải mục rũa. Vòng ôm của em thật ấm, bàn tay của em thật mềm. Người ơi, muốn níu lấy tay em, lại sợ hãi đủ điều. Anh phải làm sao với đôi ta đây?

***

Bốn người ngồi quây quần bên bàn ăn lẩu, ngồi bên cạnh Taehyung là Jimin, ngồi đối diện anh lại là ... Danhi.

Người con gái nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào.

Hình như, hôm nay cô ấy cười nhiều quá rồi!

Trong lòng Taehyung hơi bối rối. Tay anh vẫn đang nắm lấy tay Jimin đặt vào khoảng trống giữa cả hai.

Giờ này, cứ ngỡ sẽ chẳng có khách nhưng không ngờ vẫn thấy lác đác vài người ngồi ăn. Cũng không phải mấy người trẻ tuổi gì, hầu hết đều là mấy người Trung Quốc đứng tuổi rồi. Taehyung đoán, có thể là do họ làm ca đêm giờ mới tan ca hay gì đó, nên đến đây ăn. Anh cũng không chắc nữa.

Trong khi Taehyung đang ngẩn ngơ ngồi ngắm nghía khung cảnh ấm áp của quán ăn đậm hơi thở Trung Hoa nơi trời Tây này, Jimin đã khẽ khàng tách tay anh ra. Taehyung giật mình, lập tức giật lại tay cậu bạn.

Đến chính Taehyung cũng không ngờ với phản ứng của mình, thế mà Jimin không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay bắt lấy những ngón tay mảnh dài của anh đặt lên phần bắp tay của mình. Giọng Jimin rất nhẹ, giống như đang dỗ ngọt một đứa trẻ nào đấy: "Được rồi, không sao, bám vào đây, để tớ còn lau đồ chứ!"

Miết những ngón tay lên lớp áo không quá dày của người bạn, lạnh thật, nhưng Taehyung vẫn không buông tay.

Hôm nay anh đúng là điên rồi!

Vì một tay bị giữ lấy như thế, nên Jimin hành động có chút hơi bất tiện. Nhưng anh vẫn cẩn thận giúp Taehyung bên cạnh lau sạch đũa bát được dọn lên.

Danhi phía đối diện cũng nhận lấy đũa bát đã được bạn trai mình lau giúp, ánh mắt mơ màng nhìn hai người bên kia.

"Hai người các anh nhìn còn giống tình nhân hơn cả bọn em đấy!"

Giọng người con gái đều đều, không có gì đặc biệt lắm. Vậy mà vào tai Taehyung, lại loáng thoáng đọng lại vệt buồn lấp ló.

Anh đảo mắt nhìn người kia.

Jungkook người bên cạnh cô cũng nhíu chặt mày.

Chút mơ màng thoáng chốc trong mắt Danhi nhanh chóng biến mất, cô bối rối: "Em xin lỗi! Em xin lỗi ạ! Em không có ý gì đâu. Chỉ là nhìn hai người thân thiết quá nên em mới buột miệng nói linh tinh vậy thôi. Em xin lỗi!"

Mắt thấy Jungkook đã có biểu hiện không hài lòng, mà cô bé nhà người ta cũng không phải cố ý gì, Jimin lập tức cứu vớt tình hình giúp cô: "Không sao! Không sao! Cũng không ít người nói thế với tụi anh rồi! Không sao thật đấy! Mà Taehyungie đúng thật là bé bỏng của anh mà!"

Vừa nói, Jimin còn đưa tay lên xoa đầu người ngồi bên. Taehyung không phản đối.

Anh nhìn Danhi, mất vài giây, đột nhiên lại nói: "Vì bọn anh sống với nhau đã rất lâu, nên có những chuyện, trong mắt người ngoài thật sự mờ ám, nhưng trong mắt bọn anh, nó đã trở nên bình thường lắm rồi. Nắm tay, ôm ấp, hôn hít, chăm sóc nhau, quan tâm nhau, nghe thì có vẻ hơi biếи ŧɦái, nhưng mà đấy là những chuyện hoàn toàn bình thường với bọn anh."

"Và còn... do công việc nữa!"

Taehyung nghiêng đầu nhìn vào mắt Danhi, thẳng thắn.

Danhi cũng đối mắt với anh.

Dù em cố giấu kĩ, nhưng Taehyung cũng vẫn có thể nhìn ra sợ lo lắng của em.

Bởi vì trên đời này, khó giấu nhất, không phải chỉ có ánh mắt của kẻ si tình, mà còn là sự quằn quại của một tình yêu tuyệt vọng nữa.

Danhi run nhẹ lên một cái, rồi lại mỉm cười với Taehyung.
"Này, tên nhóc chết tiệt, cậu đang nói mối quan hệ thân thiết của tất cả bọn mình là do công việc đó ư? Thích chết phải không? Để anh Seokjin nghe được thì cậu cứ liệu hồn đó!"

Jimin cốc nhẹ lên đầu Taehyung một cái, sau đó, lại kéo bàn tay người kia đan lại vào tay mình.

Đang có điều gì xảy ra trong tim Taehyung? Jimin không rõ. Nhưng anh biết, mình cần ở bên Taehyung lúc này.

Jungkook mím môi, tự lo lau phần của mình.

Giá mà cậu cũng có thể phân định rạch ròi như Taehyung, biết khi nào là do sự thân thiết thật sự, và biết khi nào là cần thiết vì công việc. Nếu thế thì Jungkook đã không ôm ấp những chờ mong từ fanservice thành chân tình thật sự rồi.

Bốn người gọi một nồi lẩu uyên ương, vì Taehyung vốn dĩ không ăn được cay.

Mà dù có cay hay không, thì cũng chẳng có ai trên bàn ăn có thể cảm nhận được mùi vị gì. Trong lòng mỗi người, đều tự có những suy nghĩ và tâm tư riêng biệt.
Bữa ăn kết thúc khi trăng đã vắt vẻo nghiêng về phía trời tây, và gió thì se lạnh thêm một chút. Jimin siết chặt tay Taehyung, đưa cậu bạn về khách sạn trước, nhường lại chút không khí riêng tư cho Jungkook và Danhi.

Chiếc áo khoác ngoài mà Jungkook cởi ra khoác cho Danhi từ nãy bị gió thổi tung vạt. Danhi bó người miết lên từng nếp áo, cảm nhận sự ấm áp của tình yêu cô tôn thờ truyền lên da thịt của mình.

Giá mà trái tim cô cũng dễ dàng được sưởi ấm như vậy.

"Jungkook à!"

"Ừm?" Người con trai bên cạnh chỉ nhẹ giọng đáp lại, ánh mắt cậu vẫn đặt vào xa xăm.

Danhi nghiêng người nhìn cậu, chỉ cười nhẹ: "Hôm nay em đã muốn cho anh một niềm vui bất ngờ."

"Anh biết." Jungkook gật nhẹ đầu.

Việc Danhi đột nhiên đến concert mà không cho cậu biết, chẳng qua cũng chỉ muốn khiến cậu bất ngờ thôi.
Anh biết ư? Vậy, anh có vui không? Hay rằng, em chẳng thể nào tác động lên tâm trạng anh được nữa rồi, hả anh?

"Sáng mai, à không, là sáng nay em sẽ về nước." Danhi lại tiếp tục.

Lần này Jungkook khẽ nhăn mày, cậu nghiêng mặt nhìn cô, "Sáng nay? Mấy giờ em bay?"

"Sau anh một tiếng." Danhi mân mê những ngón tay của mình, vẽ những đường vô nghĩa lên lòng bàn tay người con trai.

"Jungkook à, hãy nhớ em nhé! Mỗi ngày, chỉ cần dùng ra vài giây thôi cũng được, xin hãy nhớ về em!"

__________________________________________________________

"Cậu vẫn ổn chứ, Tae?"

Jimin đưa tay chạm vào má Taehyung, may mà cũng không có gì bất thường. Chỉ là trông người kia vẫn có vẻ mệt mỏi quá.

Hẳn là do hôm qua quá mệt, nay lại được ngủ ít nên không ổn đây mà.

Nghĩ thế, trong lòng anh lại thấy có mấy phần hối lỗi.
Cũng là do Jimin anh bày trò ra cả.

Taehyung hí mắt nhìn người bạn đồng niên, chỉ khẽ lắc đầu đáp lại.

Sau khi từ quán ăn trở về, không hiểu sao, Taehyung hoàn toàn không ngủ được nữa. Trong đầu chỉ quanh đi quẩn lại đúng ba hình ảnh.

Một là bóng Jungkook đứng dưới cột đèn. Tĩnh lặng, lại ủ ê.

Hai là bàn tay cậu em nắm lấy tay Danhi. Vừa vặn, lại khít chặt.

Ba là... ánh mắt của Danhi nhìn anh. Áy náy, lại thương tổn vô ngần.

Trong lòng Taehyung day dứt.

Ánh mắt của Danhi khiến Taehyung có một cảm giác tội lỗi mà chẳng rõ lí do. Chỉ là, tựa như chính anh cũng cảm nhận được, bản thân là người đã rạch lên trái tim của người con gái kia hàng ngàn vết thương chằng chịt.

Nhưng Danhi ơi, em đâu có biết, rằng trái tim của anh đây từ lâu cũng đã chồng chéo lên những vết rạch không thể khép miệng. Khi mà liều thuốc duy nhất mà anh tìm thấy, lại bị đánh rơi vào tay em mất rồi.
Vừa lên máy bay, Taehyung đã chẳng còn tâm tư nào quan sát chung quanh, lập tức về chỗ của mình, kéo chăn gối ra. Giờ đầu anh rất nặng, chỉ muốn chợp mắt một chút. Ngay cả đến việc ngồi bên cạnh mình là ai, Taehyung cũng chưa rõ, cứ vậy khép chặt mắt, chìm vào trong cảm giác vô vọng bơ vơ.

Taehyung cũng không hẳn là ngủ, chỉ cứ mơ màng mãi thôi, những giấc mơ mà anh vẫn gọi là giấc mơ tỉnh. Rõ ràng là biết đó chỉ là những ảo ảnh, nhưng không hiểu sao, vẫn mãi không thoát ra được.

Taehyung nhìn thấy khung cảnh những ngày bé thơ, được ở bên ông bà, khi mà bố mẹ thì cứ mải bận rộn.

Taehyung nhìn thấy một bản thân tuyệt vọng đối mặt với mất mát khủng khϊếp khi không còn những người mình yêu thương nhất nữa.

Taehyung nhìn thấy căn phòng tập đẫm mùi mồ hôi, không khí áp lực, những tiếng quát mắng.
Taehyung nhìn thấy sân khấu rực rỡ ánh đèn, và những tiếng hò reo mắng chửi bên dưới khán đài tối tăm.

Taehyung nhìn thấy từng người từng người trong nhóm bọn họ, chật vật để phấn đấu đi lên.

Taehyung nhìn thấy Hoseok khẽ dịu dàng xoa đầu mình cười, nhưng ánh mắt lại đượm một nỗi buồn không nói thành lời. Thoang thoảng đâu đây còn có mùi hương của anh còn vương lại.

Không đúng!

Không đúng!

Nó đâu rồi?

Mùi hương của Hoseok đang ở đâu?

Tại sao, Taehyung chỉ ngửi thấy được một mùi vương vấn chút hương nước xả vải dịu nhẹ thế này?

Mùi hương của Jungkook!

Một mùi hương chỉ thuộc về riêng mình em mà thôi.

Taehyung chới với.

Anh đang chìm dần.

Đây là đâu?

Tại sao chỉ có tối tăm như vậy?

Vẫn có mùi hương của Jungkook nhưng mà sao lại tối tăm như vậy?

Đây là đâu?

Ai đó, làm ơn, đến và cứu anh với!
Taehyung rất muốn hét lên, rất muốn mở mắt ra, nhưng không thể được.

Tại sao?

Tại sao?

"Taehyung hyung!"

"Taehyungie!"

"Hyungie!"

"Tae a!"

Đừng gọi anh!

Đừng gọi anh, Jungkook à!

Tiếng gọi của em chỉ khiến anh càng lúc càng chìm sâu thôi, em ơi!

Làm sao đây?

Làm sao đây?

Taehyung hoảng loạn.

Bàn tay quơ quào của anh đột nhiên được nắm lấy. Một bàn tay thò từ trên làn nước đen ngòm xuống, bắt chặt lấy bàn tay anh. Taehyung như vớ được một cọng cỏ cứu mạng. Anh điên cuồng bấu víu lại bàn tay kia.

Để rồi đến khi đan chặt lại mới phát hiện, nắm càng chặt, chìm xuống lại càng nhanh.

Người vốn dĩ còn ẩn hiện trên làn nước tối đến cuối cùng cũng bị Taehyung kéo xuống nước cùng.

Gương mặt Jungkook hiện lên trước mắt Taehyung, từng chút, từng chút đều rõ ràng sắc nét đến không mức nào phủ định được.
Taehyung sững sờ.

Cả người anh bị Jungkook ôm rất chặt. Hơi thở vốn tắc nghẽn lại càng không thể lưu thông.

Vòng tay của Jungkook rất ấm. Và làn nước xung quanh lại rất tối.

Taehyung cảm thấy trái tim mình nức nở lên vài tiếng. Rất tham luyến vòng ôm ấy, nhưng lại sợ hãi kéo em rơi xuống nơi tối tăm không tìm thấy lối thoát này.

Những kí ức chồng chéo loang lổ, những mất mát đau thương rạch từng đường máu đậm lên không gian xung quanh.

Taehyung nhìn thấy Danhi ở trên mặt nước. Em khóc. Nước mắt chảy dài trên đôi gò má, phủ lên đôi mắt trong trẻo như vũ trụ vạn sao của em những mảng tối tăm thổn thức.

Taehyung nghe thấy Danhi nói với anh với giọng nói kiệt quệ đau thương: "Anh Taehyung, xin anh, trả Jungkook cho em được không? Anh ấy thuộc về bầu trời, chứ không phải vực tối đâu anh! Trả anh ấy cho em đi, em xin anh đấy!"
Tim Taehyung đập thình thịch.

Anh sợ hãi nhìn hai người càng chìm sâu hơn.

Jungkook không thuộc về nơi này!

Nơi tối tăm bẩn thỉu này vốn dĩ chỉ có mình Taehyung thôi.

Jungkook không thuộc về nơi đây!

Em phải về đi thôi, Kookie của anh ơi!

Trở về với bầu trời của em, hãy bay liệng như trong Euphoria đi em hỡi!

Taehyung đưa tay đẩy người đang ôm lấy mình ra, giọng nói vỡ vụn: "Jungkookie a!"

Buông anh ra đi em!

Nhưng vòng tay của Jungkook lại càng chặt, em liên tục thì thầm tên Taehyung bên tai. Tựa như lời an ủi dịu êm, lại tựa như một câu bùa chú nào đó mà em đang cố yểm lên người Taehyung.

Ngực Taehyung phập phồng.

Sợ hãi. Đau đớn. Đổ ập vào trái tim anh. Rạch ra từng vết thương mới.

Để cho những tiếng gọi kia chảy vào đó, sâu thêm, sâu thêm. Khắc sâu vào từng chút từng chút.

"Taehyung hyung!"

"Taehyungie!"
"Hyungie!"

"Tae a!"

"Bình tĩnh đi anh!"

"Có em đây rồi!"

"Xin anh! Đừng làm em sợ!"

"Tae à, đừng làm em sợ!"

Taehyung bừng mở mắt, ánh sáng chiếu rọi, lọt vào trong nhãn cầu, xóa tan đi không gian đen kịt lúc trước.

Trước ngực anh vẫn căng tức vì sự chèn ép, Taehyung thở hổn hển từng hơi.

Giọng nói tựa như bùa chú khiến Taehyung luôn muốn trốn chạy vẫn đều đều bên tai anh.

Có dịu dàng.

Có lo lắng.

Có cả... thương tổn như anh.

"Không sao!"

"Không sao cả!"

"Em đây rồi, Taehyung à!"