[KookTae] Chẳng phải ngẫu nhiên

Chương 25: xin hãy để anh trộm thêm một chút yêu thương.

Khi trong giấc mơ của bạn ẩn chứa bóng hình của một ai đó, xin hãy cẩn thận với chính mình. Có thể đó chỉ là một thoáng qua vô thức, có thể đó chỉ là một ngẩn ngơ không có lí do,... nhưng cũng có thể, đó là tiếng trái tim đang gọi bạn đó, rằng người ơi, ở trong tim người đã có một hạt mầm, là hoa thơm quả ngọt hay kịch độc chí mạng, cũng chỉ có người hay!

***

Jungkook sợ hãi ôm chặt lấy Taehyung, cảm nhận được từng trận run rẩy của người kia, những giọt bỏng rát chạm lên da cậu, chảy dài xuống những vệt cháy lòng.

Vòng tay ôm anh của Jungkook cũng hơi run.

Dù thế, cậu vẫn không ngừng trầm giọng an ủi: "Không sao! Không sao! Em ở đây rồi!"

"Đừng sợ! Taehyung, đừng sợ! Chỉ là mơ thôi!"

"Không sao hết! Có em bên anh rồi!"

"Không sao hết! Có em đây rồi! Có em bên anh rồi!"

Cũng chẳng rõ là an ủi Taehyung hay an ủi chính bản thân cậu nữa.

Đôi mắt Taehyung mơ màng. Mọi cảnh vật trước mắt đều bị phủ một làn hơi nước. Bên gò má đã ướt đẫm tự bao giờ.

Giọng anh nghẹn lại, không sao cất lên lời.

Cứ bỏ mặc Jungkook ôm như thế, nhìn về phía mông lung.

Các anh vốn dĩ đều đã bị động tĩnh kéo đến bên này, nhưng chẳng ai dám lên tiếng gì hết.

Jimin đã muốn xông lên ôm lấy bạn lắm rồi, nhưng lại bị Yoongi giữ lại.

Seokjin cũng cố gắng bình tĩnh. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên lưng Taehyung một cái thay cho lời dỗ dành, sau đó lại đưa tay ra hiệu cho những người khác rời đi cùng mình.

Lần lượt, mỗi người đều chạm nhẹ lên người Taehyung một cái dịu dàng, như để chứng minh cho đứa em áp út bé bỏng của bọn họ rằng, Taehyung à, bên cạnh em lúc nào cũng có các hyung mà.

Bị Hoseok cưỡng ép kéo ra bên ngoài cùng, Jimin cuối cùng cũng không chịu được nữa, tay bắt đầu vô thức run lên: "Taehyung làm sao vậy, hyung? Cậu ấy làm sao vậy? Có chuyện gì sao? Sao Taehyung lại như thế? Nếu cậu ấy có chuyện gì sao cậu ấy không kể với em? Sao cậu ấy đến nằm mơ mà cũng khóc thế? Có chuyện gì vậy anh?"

"Bình tĩnh nào Jimin! Có thể chỉ là Tae đột nhiên mơ thấy ác mộng thôi. Đừng loạn lên như thế!" Namjoon cố gắng trấn an người em trong khi bản thân cũng đang rất lo lắng.

Namjoon luôn yêu Bangtan, từng thành viên một anh đều yêu. Nhưng trong tất cả những đứa em của mình, người Namjoon thương nhất vẫn là Taehyung.

Thật ra, ban đầu, với tư cách là một trưởng nhóm, anh không cho phép bản thân mình có thể thiên vị bất kì ai. Cho đến khi tự bản thân cảm nhận được rằng, Hoseok thì yêu cả ba đứa nhỏ, Seokjin hyung thì luôn cố gắng để hòa hợp nhất có thể với đứa em út cách mình đến 6 tuổi, Yoongi cũng ngày càng thể hiện bản thân yêu mến Jimin. Lúc bấy giờ, đột nhiên Namjoon lại cảm thấy Taehyung có chút cô đơn.

Taehyung vốn dĩ là một đứa trẻ đơn giản, vô lo vô nghĩ. Dường như khi đi với ai, thằng bé cũng có thể bắt thân được.

Taehyung rất hay cười ngốc, và đôi mắt em thì lúc nào cũng trong trẻo như nước hồ ngày thu, giống như cho dù bạn có ném hòn đá vào mặt hồ ấy, thì cũng vẫn có thể thấy rõ hòn đá đó chìm dần thế nào.

Vì thế mà đôi khi người ta không quá đặt nặng em trong lòng.

Chỉ có Namjoon cảm nhận được rằng, khi thảy những hòn đá xuống mặt hồ trong trẻo kia, dù khó nhận ra, nhưng hẳn nhiên, vẫn có từng đợt cát bụi bị khuấy động.

Vì thế, Namjoon quyết định giữ phần chăm sóc cho Taehyung trong nhóm.

Càng ở bên, càng chú ý nhiều, anh mới phát hiện, Taehyung thật sự cần được bảo vệ.

Em ngây thơ nhưng lại tinh ý, em ngốc nghếch nhưng nặng lòng. Càng âm thầm chăm sóc em, Namjoon càng cảm thấy Taehyung nên được chăm sóc nhiều hơn nữa.
Có đôi khi chính anh cũng nhận ra, Taehyung đã trưởng thành. Em ngày một lớn, ngày một trầm tĩnh hơn, ngày một đĩnh đạc hơn. Suy nghĩ trở nên chín chắn và hành động cũng được kiểm soát hoàn hảo. Nhưng mà trong lòng Namjoon, Taehyung vẫn mãi vẹn nguyên như thuở ban đầu, để anh muốn chăm sóc và nâng niu.

Cũng có thể là do chính anh đang cố muốn phủ nhận mà thôi, rằng, thật ra trong sự chín chắn của em, còn có đọng lại không ít đau thương.

Namjoon chưa bao giờ hỏi Taehyung về những mất mát, về những thương tổn em phải chịu. Nếu là lựa chọn của Taehyung, vậy thì anh sẽ không ép buộc em. Anh chỉ dịu dàng ở bên, chậm chạp dõi theo từng bước đi của em. Những khi em cần, anh sẽ đưa tay ra giúp đỡ. Những khi em làm một việc gì đó, anh sẽ cổ vũ hết mình và trao cho em những lời khen tặng chân thành.
Có một Kim Taehyung trân quý vô ngần được đặt trong lòng của một Kim Namjoon ấm áp dịu dàng.

Nhưng mà, Namjoon chưa từng bao giờ có thể tưởng tượng được những gì em cố gồng mình chịu đừng lại tới mức này, đến mức mà ngay cả trong cơn mơ cũng có thể khiến em nấc nghẹn không tìm thấy lối thoát.

Làm sao đây? Có phải cách làm của anh sai rồi không?

Đáng lẽ anh lên lôi em ra khỏi những điều ấy trước khi chúng hủy hoại em chứ không phải là để em tự đi theo lối thoát của mình?

Vai Namjoon hơi run lên khi có người vỗ nhẹ lên bả vai mình.

Seokjin hít một hơi, nhìn người em leader tựa như an ủi, sau đó nói với mọi người: "Anh nghĩ... chúng ta không thể chỉ xuôi theo Tae được nữa rồi!"

Thật ra cũng không phải chỉ Namjoon mới nhận ra được những biến động trong con người Taehyung. Tất cả mọi người cũng đều có thể nhìn thấy.
Bọn họ đã bên nhau ngót nghét cả thập kỉ rồi, có bao nhiều điều về nhau mà còn chưa hay chứ?

Nhưng mà tất cả đều đã lớn, mỗi người đều có những quyết định riêng, và điều những thành viên còn lại có thể làm đó chính là ủng hộ vô điều kiện. Nhưng có lẽ lần này, tất cả bọn họ đã sai khi để Taehyung nghe theo quyết định của chính mình.

Cứ nghĩ rằng thời gian là loại thuốc hữu hiệu nhất để xoa dịu đi mọi niềm đau, lại không ngờ vạn vật đều có hai mặt. Và tác dụng của loại thuốc ấy tác động lên Taehyung, tồi tệ thay lại là thứ vũ khí cứa sâu thêm những vết thương trong lòng em.

Họ không thể ngồi yên nhìn một Taehyung bé bỏng mà mình đã chăm sóc nuôi lớn bao lâu nay trở nên héo rũ tựa như một đóa hoa sớm nở mà chóng tàn được.

Cuộc đời còn rất dài, tương lai của Taehyung vẫn trải rộng, em cần sống với những yêu thương và nhiệt huyết chứ không phải một trái tim ngày ngày đều rỉ máu.
"Chúng ta cần hành động thôi!"

________________________________________________________________

"Anh ổn chứ hyung?"

Jungkook đưa tay vuốt nhẹ lên bờ má mềm của Taehyung, ánh mắt tối tăm loang lổ màu buồn.

Taehyung đã bình tĩnh hơn nhiều. Nước mặt trên mặt cũng đã đều khô hết cả lại. Anh nghiêng mắt nhìn Jungkook, bên môi nở nụ cười hờ: "Anh ổn. Mơ thấy chút ác mộng thôi."

Jungkook vẫn không yên tâm lắm.

Cậu đưa tay vuốt lại mái tóc ướt mồ hôi của anh, nuốt xuống một hơi, giọng hơi nặng: "Anh có muốn kể với em không?"

Những người anh khác đều nhận ra Taehyung có vấn đề thì một người lúc nào cũng trộm dõi theo anh như Jungkook sao có thể không nhìn ra chứ?

Jungkook tất nhiên cũng biết anh có nhiều tâm sự trong lòng, nhưng vì Taehyung đã cố khép mình để tự chữa lành, nên Jungkook cũng không dám cứ thế xông thẳng vào những điểm yếu ớt nhất của anh.
Cậu cứ nghĩ là, những tổn thương trong lòng Taehyung cũng đã sớm liền sẹo hoặc chí ít thì nó cũng đã kết thành từng tầng vảy dày rồi. Nhìn xem, anh vẫn luôn vui vẻ đi chơi khắp nơi đó thôi.

Ôi, mày đúng là một thằng tồi tệ, Jungkook ạ!

Vậy mà mày nói rằng mày thương anh ấy sao?

Mày chẳng hiểu gì về Taehyung cả. Thật tồi tệ!

Cho đến hôm nay Jungkook mới có thể hiểu, trái tim của Taehyung suốt bao năm qua cũng luôn giống như cậu, rỉ máu, từng chút từng chút một.

Anh vẫn còn yếu đuối lắm! Anh vẫn đang thương tổn đó thôi!

Khoảnh khắc mà Taehyung gọi tên Jungkook trong cơn mơ, trái tim cậu co rút đau đớn. Cậu ước gì bản thân có thể nhảy vào trong giấc mơ ấy, lau sạch những đen tối kia và đưa Taehyung trở về.

Nhưng mà Jungkook không làm được.

Đến ngay cả việc ôm lấy anh cũng không thể đường hoàng thì sao đủ tư cách lau đi những vệt buồn vương vấn nơi đáy lòng dịu mềm của anh kia chứ.
"Kể cho em nghe được chứ?"

Jungkook lặp lại lần nữa khi Taehyung không trả lời.

Lúc này Taehyung mới thật sự đặt toàn bộ sự chú ý lên gương mặt Jungkook. Những khoảng tối trong giấc mơ hiện lên, càng tôn rõ gương mặt em.

Taehyung kìm lòng không đậu, nâng bàn tay lên, vuốt nhẹ lên vết sẹo nhỏ bên má Jungkook, giọng anh có hơi khàn khàn: "Kookie à!"

"Vâng, em đây!" Jungkook bắt lấy bàn tay anh, vô thức cọ nhẹ bên má vào lòng bài tay có những dấu chai nho nhỏ của Taehyung.

Có chút chộn rộn, có chút vấn vương.

"Giấc mơ thật tồi tệ!" Taehyung nói. "Anh sẽ không làm thế đâu."

Anh sẽ không kéo em xuống vũng bùn tối tăm nơi anh đang mắc kẹt đâu, em của anh à!

Taehyung không kể cụ thể cho Jungkook nghe trong giấc mơ có gì, cậu cũng không ép anh, chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay của Taehyung, cẩn thận len từng ngón lại, đan chặt vào nhau.
"Vâng! Anh sẽ không làm thế đâu." Jungkook cười nhẹ trấn an người kia.

Taehyung cũng không giãy tay mình ra khỏi tay em.

Tham lam là một loại bản năng của con người. Chỉ cần một chút lơ là mất cảnh giác, lập tức ta có thể bị con quái vật bản năng ấy nuốt chửng ngay.

Nhưng mà tay Jungkook ấm quá. Lòng bàn tay bao trọn lấy tay Taehyung, tựa như ấp ủ lấy những lạnh buốt hằng đêm vẫn đọng lại nơi bàn tay anh, khiến Taehyung thật rất an toàn, ... rất luyến tiếc.

Taehyung quả là ngày càng tham lam rồi.

Mỗi ngày, đều muốn trộm thêm một chút yêu thương của Jungkook.

Ham muốn ngày càng nhiều thêm. Cứ từng chút, rồi lại muốn nhiều thêm một chút nữa.

Nhưng mà, cứ tranh thủ những giây phút này đi. Khi mà, em còn chưa về bên Danhi, xin hãy để anh trộm thêm một chút yêu thương.