《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 11: Đánh đàn

Hết lần này đến lần khác, Cố Dương rất xấu hổ, tâm lý tiểu nhân rít gào sẽ hỏng mất. Hiện tại từ chức vẫn còn kịp sao?

Đáp án đương nhiên là không thể.

Toàn bộ nghỉ hè của cậu, hầu như đều là cửa hàng đồ ngọt, biệt thự của Lục Ngôn, nhà, ba điểm thẳng hàng chạy tới chạy lui, thư viện cũng càng ngày càng ít đi.

Nhiều lần, thiếu chút nữa đã bộc lộ ra cậu yêu thích Lục Ngôn, còn có biết rõ cấu trúc biệt thự, cậu đều cố gắng trấn định, miễn cưỡng xem như là hữu kinh vô hiểm che giấu quá khứ.

/hữu kinh vô hiểm: bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.

Lúc đầu, đối với Lục Ngôn ở hiện tại có chút ngượng ngùng xa lạ, mà dần dần ở chung lại tìm về loại cảm giác quen thuộc kia, không tự chủ nhạt đi khoảng cách, thái độ cũng trở nên thân mật, tự nhiên hơn.

Cố Dương đi làm ở cửa hàng đồ ngọt, mặc chiếc áo sơ mi trắng, buộc một cái tạp dề màu đen, dung mạo xuất chúng, khí chất sạch sẽ, quả thực giống như một thiếu niên bước ra từ truyện tranh.

Quả nhiên như người quản lý mong đợi, giá trị nhan sắc của Cố Dương hấp dẫn không ít lưu lượng khách, gần cửa hàng đồ ngọt còn có một trường trung học, một nữ sinh ở đây nhìn thấy một em trai xinh đẹp, kích động ngay lập tức nói cho chị em nghe, điên cuồng kể lể.

Điểm tâm trong cửa hàng đồ ngọt vốn đã rất ngon, lại có một anh chàng nhỏ bé đẹp trai như thế, đương nhiên là thêm gấm thêm hoa, so với tiệm khác càng có sức cạnh tranh. Thật nhiều nữ sinh đều tới là hướng đến Cố Dương, bởi vì có thể cùng cậu nói chuyện dăm ba câu.

Ngày này, Cố Dương đi làm như thường lệ, chuông cửa keng một tiếng vang lên, nói rõ lại có một vị khách bước vào. Cậu vẫn đang đóng gói những đơn đặt hàng riêng lẻ, đầu còn chưa nâng lên, trước hết phản xạ có điều kiện mà mỉm cười nói: "Hoan nghênh quý khách."

Một giây sau, ngẩng mặt lên, thấy rõ người tới là ai, nhất thời kinh ngạc trợn to hai mắt.

"Sao anh lại tới đây?" Cố Dương nhìn thấy Lục Ngôn ngồi trên xe lăn, nghĩ đều không nghĩ đã chui ra từ phía dưới tấm gỗ nhỏ bên cạnh quầy thu ngân, chạy đến trước mặt Lục Ngôn, hai mắt sáng lấp lánh như có kim cương lộng lẫy.

Lục Ngôn nhìn những động tác theo bản năng của cậu như vậy, không khỏi cong môi khẽ cười, nói: "Muốn nhìn bộ dáng em làm việc một chút."

Cố Dương nghe thấy lời này, không hiểu sao có chút ngượng ngùng, lấy ngón tay chạm vào mặt một cái, ánh mắt lơ đãng, nói: "Không có gì đẹp rồi."

Tuy rằng Lục Ngôn ngồi trên ghế lăn, nhưng tướng mạo tuấn mỹ của anh cũng là hiếm thấy, một vật thể phát sáng tự nhiên, tới chỗ nào cũng sẽ khiến người khác chú ý. Những vị khách khác trong cửa hàng không nhịn được luôn lén lút nhìn anh, có người còn khe khẽ bàn luận, nói bọn họ có quan hệ gì, anh em sao? Gia đình nào mà gien đều tốt như vậy a.

Lại có người rất đồng tình nhìn đến chân của Lục Ngôn, nói là không thể đi được cũng rất đáng thương.

Cố Dương nghe thế, lập tức đứng bên người Lục Ngôn, chặn lại tầm mắt đó, đến gần nhỏ giọng nói: "Tôi sắp tan làm, còn đang đóng gói mấy cái bánh ngọt, nếu không anh lên xe chờ trước nhé."

Lục Ngôn cũng không để ý đến những lời nghị luận đồng tình của mấy người kia, cũng chỉ là người xa lạ không đáng kể mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến anh. Nhưng Cố Dương lại không chút do dự giữ gìn, tâm tình của anh rất tốt, cũng không ghét Cố Dương coi anh như tiểu hài tử mà bảo vệ, khóe môi mím lại, gật đầu nói được.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Cố Dương liền thay quần áo, mang theo hộp bánh ngọt tinh xảo bước nhanh đến chiếc xe limousine màu xám bạc đậu gần đó, chui vào trong xe.
Xe mới vừa chạy khỏi nơi này, một vài người nhìn theo đuôi xe càng ngày càng xa, hết sức kinh ngạc.

"Người kia không phải là Cố Dương ở trường chúng ta sao?"

"Cậu ấy vừa nãy lên chiếc xe kia, thoạt nhìn rất là đắt a, nguyên lai gia đình lại có tiền như vậy."

"Logo xe đó là của thương hiệu nào, a, lần trước thấy được ở trong tạp chí, mình nhất thời không nhớ ra được, nhưng mà mình nhớ là bản giới hạn trên thế giới đó, có tiền cũng chưa chắc đã mua được xe kia!"

Trong lúc nhất thời, mấy học sinh đều rất cảm khái, không nghĩ tới đồng học ở cùng trường mình lại là hào môn thiếu gia. Một nữ sinh trong đó còn nói, mình đã nói rồi, cậu ấy có tài ắt có danh giáo thảo, sớm đã cảm thấy cậu ấy có loại khí chất quý tộc mà.

/giáo thảo: ý chỉ người đẹp trai nhất trường.
"Không thể!" Đột nhiên một âm thanh tức giận đánh gãy lời bọn họ đang thảo luận.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Hưng Huy bác bỏ. Hắn xem thường cười lạnh nói: "Cái gì hào môn, cậu ta chỉ là một cô nhi. Quý tộc? Nếu nói cậu ta quý tộc, vậy chúng ta chẳng phải đều là thành viên của hoàng gia."

Những người khác hiếu kỳ, "Cô nhi? Hưng Huy, cậu biết Cố Dương sao? Làm sao cậu biết?"

Cố Hưng Huy ghét bỏ mà khoát tay áo một cái, "Tôi mới không muốn biết cậu ta, ngược lại cậu ta chính là cô nhi được thu dưỡng, ăn nhờ nhà người khác, uống nhờ nhà người khác, không thể nào là cái gì mà hào môn thiếu gia. Vừa nãy lên chiếc xe kia, nói không chừng là quen biết người của xã hội đen."

Nói đến chuyện xã hội đen, những người khác đều có chút cấm kỵ. Những người xa lạ trong xã hội đối với học sinh mà nói, thấy thế nào cũng đều nguy hiểm là chiếm đa số.
Có người còn nói: "Không nghĩ tới Cố Dương là cô nhi a, như thế thật đáng thương, vậy cậu ấy có thể là bị người ta lừa. Hưng Huy, cậu biết cậu ấy, nhắc nhở cậu ấy cẩn thận một chút đi."

Cố Hưng Huy phiền chán mà phất tay, căn bản không thèm phản ứng, mà đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, cười lạnh một tiếng, "Cũng đúng, cậu ta không có cha mẹ dạy, tôi nên có lòng tốt nhắc nhở cậu ta một chút."

Trong biệt thự.

Cố Dương học tập một quãng thời gian, dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn đang ngồi bên cạnh.

Cậu rõ ràng là đến đây làm việc, muốn cho tâm tình Lục Ngôn thả lỏng, nhưng bây giờ càng ngày càng nhiều thời gian đều để ra học tập. Trong lòng rất áy náy, lương cũng không tiện lấy a.

Lục Ngôn đang cúi đầu yên tĩnh đọc sách tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cậu, ngẩng đầu ôn nhu cười nói: "Làm sao vậy?"
Cố Dương mím mím môi, nói: "Lục tiên sinh đọc sách có mệt mỏi không? Có muốn chơi piano để thả lỏng một chút không?"

Lục Ngôn khép sách lại, gật đầu, "Được a."

Cố Dương nghĩ thầm, anh quả nhiên là yêu thích đàn piano.

Thực tế Lục Ngôn lại khẽ mỉm cười, nghĩ có thể cùng đứa nhỏ cùng chơi đàn, thật mong đợi.

Bọn họ cùng nhau đi đến phòng đàn, ngày hôm nay chọn ca khúc tương đối hoạt bát linh động, các nốt nhạc nhảy trong không khí, khiến người nghe tâm tình cũng chuyển biến tốt theo.

Lục Ngôn rất hưởng thụ thời gian như vậy, cũng rất yêu thích bộ dáng Cố Dương chuyên tâm đánh đàn. Ánh mặt trời vàng chói chiếu vào, xuyên đến mái tóc cậu, đẹp như bức tranh vẽ khuôn mặt tinh xảo, đường viền tuấn tú dát lên một tầng viền vàng nhàn nhạt, như đang tỏa sáng.

Cố Dương đánh đàn, cả người không dễ chịu, cậu còn không đến mức trì độn không cảm nhận được tầm mắt đang nhìn mình rõ ràng như vậy. Quá đau khổ! Cái tên này không thể thu liễm một chút à! Chuyên tâm đánh đàn a, cậu có cái gì đẹp để nhìn!
Bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, cậu căn bản không khống chế được, lỗ tai chậm rãi biến thành màu đỏ ửng.

Lục Ngôn nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên.

Thực sự rất dễ bị xấu hổ, thật đáng yêu.

Vì không muốn đem người này làm cho thẹn quá hóa giận, tầm mắt Lục Ngôn chậm rãi dời đi. Lúc này, quản gia Ôn thúc đi tới, nói là có khách tới thăm.

Lục Ngôn là chủ nhân, đương nhiên phải đi ra ngoài tiếp đãi, vì vậy nhìn Cố Dương ôn nhu nở nụ cười, "Bé ngoan, tôi rất nhanh sẽ quay lại." Nói xong cũng ra khỏi phòng đàn.

Không ai nhìn chằm chằm, Cố Dương thở phào nhẹ nhõm, lỗ tai hồng hồng nhỏ giọng lầm bầm, bé ngoan gì chứ, xem tôi là đứa nhỏ ba tuổi à.

Đến là một người quen, có quan hệ với Lục Ngôn, là một nghệ sĩ piano nổi danh Mai Đình Quân, Lục Ngôn biết đánh đàn chính là do nàng dạy. Mai lão sư đã hơn năm mươi tuổi, một đầu hoa râm, nhưng không có dấu vết của tuổi già, cả người tinh tế và tao nhã, còn có mị lực và khí chất đặc biệt theo năm tháng lắng xuống.
Mai Đình Quân nhìn thấy anh đi đến, giai điệu du dương từ phòng đàn cũng không ngừng lại, hơi ngạc nhiên, "Tôi còn tưởng là cậu biểu diễn đấy, tại sao lại không hòa mình cùng tôi biểu diễn, ngược lại hiện tại khai giảng lớp học? Quá không có suy nghĩ a."

Lục Ngôn bật cười, "Cái gì khai giảng lớp học, ngài xem tôi là giáo viên sao?"

Mai Đình Quân gật đầu, "Cũng là, cậu không đủ kiên trì, muốn thu nhận học sinh, mỗi một người đến đều bị cậu mắng khóc. Kia, ai đang ở trong phòng đàn? Phong cách biểu diễn này, nói không có quan hệ gì với cậu, tôi cũng không tin."

Không thể không nói, Mai Đình Quân thật tò mò. Ai bảo nàng hiểu Lục Ngôn như vậy, biết anh nói chuyện bên ngoài nhã nhặn lễ độ, thực tế tính tình lại lạnh nhạt, căn bản không để người khác tiếp cận mình. Một người xa cách lãnh đạm như vậy, làm sao có thể dễ dàng cho người lạ đến nhà, còn sử dụng đàn piano của mình.
Mai Đình Quân có chút vui mừng, nghĩ đứa nhỏ này rốt cuộc cũng tìm được bạn đồng hành a. Không phải rất coi trọng người này, làm sao có khả năng tự mình dạy nó đây.

Lục Ngôn lại nói: "Tôi thật sự không có dạy, phải nói, em ấy là sư phụ của tôi mới đúng."

Mai Đình Quân liếc anh một cái, lừa người cũng phiền phức đi đến trọng tâm được không, tức giận nói: "Không chịu nói thì thôi, giấu giấu diếm diếm bảo bối như vậy, còn sợ tôi cướp người với cậu à. Cậu phải thừa kế gia nghiệp không đi theo con đường âm nhạc này, tôi hiểu được, tiếng đàn này, tôi nghe rất có tư chất, cho tôi hỏi cậu ấy có muốn nhận tôi làm lão sư hay không cũng không được sao?"

Lục Ngôn: "Không được."

Mai Đình Quân: ". . ."

Nếu có râu mép, thật muốn trình diễn một màn bị tức đến trừng mắt thổi râu mép mà.
Mai Đình Quân nghĩ mình phải thật tao nhã, không thể cùng hài tử muốn ăn đòn này chấp nhặt, liền chậm rãi cầm chén sứ trắng như tuyết lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà đen, cử chỉ tự phụ mà hoàn mỹ.

Một lát sau, Lục Ngôn hỏi: "Lão sư, người cũng cảm thấy cậu ấy biểu diễn rất giống tôi? Cảm giác là tôi dạy dỗ?"

Mai Đình Quân ngừng động tác uống trà lại, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lục Ngôn, lúc người khác cho là nàng muốn phát biểu cái gì đó, nàng lại hừ lạnh một tiếng, "Ồ? Có người nói chuyện sao?"

Lục Ngôn bất đắc dĩ, thở dài, "Nếu ngay cả tôi mà người cũng không tính là người, vậy cũng không cần kính già yêu trẻ, Ôn thúc, tiễn khách đi."

Mai Đình Quân đặt chén trà xuống, "Tôi nghĩ cậu chính là muốn tức chết tôi a. Được, nhìn cậu tâm tình rất tốt, tôi cũng lười quan tâm. Đúng hạn ăn cơm, hảo hảo phục hồi chức năng, biết chưa?"
Lúc này Mai Đình Quân đến, vốn là tới xem anh một chút, nhìn anh rất khỏe mạnh, còn có thể làm người khác tức giận, liền cầm túi lên bảo đảm chuẩn bị đi. Đi tới cửa, nàng liền xoay người lại, lạnh nhạt nói: "Đừng nói cậu ấy là học sinh mà cậu mang đến, nói cậu ấy là con cậu tôi còn tin. Ngay cả những vấn đề trong khi chơi cũng là đạo đức của một con cún con."

Tuy rằng chưa thấy Cố Dương thật sự, nhưng cũng không trở ngại nàng từ lời nói khách sáo của quản gia, biết được khoảng thời gian này có một học sinh thường thường đến biệt thự của Lục Ngôn.

Lục Ngôn nghe được lời nói của nàng, liền nghĩ tới lần trước ở trong xe, lúc Cố Dương ngủ cũng mơ hồ gọi anh là ba ba, tâm tình của anh rất tốt, không nhịn được khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
Mai Đình Quân một mặt ghét bỏ, "Nhanh chóng thu hồi nụ cười kia của cậu lại, tôi nhìn thấy đã sợ hãi." Nhìn liền biết là biếи ŧɦái, bộ dáng đang muốn làm chuyện xấu gì đó đây mà.

Nhìn lão sư lên xe rời đi, Lục Ngôn như có điều gì suy nghĩ sờ sờ khóe miệng, tâm tư của mình lại được biểu hiện rõ ràng như vậy à. Anh ấn lại cần điều khiển, trở về phòng đàn.

Cố Dương nghe âm thanh bánh xe ma sát trên mặt đất, xoay đầu lại, hỏi: "Khách của anh đi rồi?"

Lục Ngôn gật đầu, nghĩ tới lời vừa nói của Mai Đình Quân, rất tùy ý hỏi một câu: "Nàng khen em đánh đàn piano rất tốt, hỏi em được lão sư nào dạy?"

Cố Dương động động môi, thiếu chút nữa bật thốt lên nói câu là anh a, may là cậu đúng lúc dừng lại, ". . . Chính là ba tôi đã tìm cho tôi một lớp dạy piano, lão sư hình như là họ Trần, tôi lúc thường cũng hay gọi ông ấy là Trần lão sư, tên thì tôi không rõ lắm."
"Nếu có cơ hội tôi cũng muốn gặp gỡ vị Trần lão sư này, cảm giác tôi và ông ấy phong cách biểu diễn thật giống nhau."

Tâm lý Cố Dương hồi hộp, chột dạ cười gượng, "Vâng, phải không?"

Sớm biết liền nói mình sẽ không đàn piano cho rồi! Biết vậy chẳng làm a!

May mắn là, Lục Ngôn tựa hồ chỉ là thuận miệng nói như thế, cũng không tiếp tục truy hỏi, như mọi ngày đưa Cố Dương về đến gần dưới nhà.

Cố Dương xuống xe, đeo balo trên lưng đi về nhà, cũng không nghĩ tới vừa mở cửa ra, trong phòng khách có một đám người đang chờ cậu.

29/01/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇