《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 20: Kinh sợ lộc cộc

Ngoài phòng mưa rào tầm tã, một tiếng sét đánh dọa Cố Dương nhảy dựng lên, nhưng vẫn còn kém xa câu nói hù người của Lục Ngôn.

. . . Ngủ lại?

Ngủ ở chỗ này?

Nghe được câu này, đôi chân của Cố Dương nháy mắt liền run lên, thiếu chút nữa đã đứng không vững.

Cố Dương lắp bắp nói: "Chuyện này. . . Có quá quấy rầy đến anh không?"

Lục Ngôn không chút do dự mỉm cười lắc đầu, "Làm sao có thể quấy rầy chứ? Tôi ước gì Dương Dương có thể ở lại đây a."

Có thể mãi mãi ở lại thì càng tốt.

Cố Dương: ". . ." Tôi thật giống như nghe được tiếng lòng biếи ŧɦái của Lục tổng.

Bầu không khí giảng dạy thoải mái trong thư phòng đã biến mất hầu như không còn, trong không khí chỉ còn lại một loại cảm giác nguy hiểm khó giải thích được, lại như một con thú hoang đói bụng đang liếʍ môi, không thể chờ đợi được nữa muốn đem con mồi ngấu nghiến cắn nuốt, ăn sạch sành sanh, xương cốt cũng không bỏ sót một cái nào.

Sau gáy Cố Dương đổ mồ hôi, nói nhỏ: "Tôi, hay là trước tiên nhìn xem mưa lúc nào sẽ tạnh đi. . ."

Lục Ngôn cũng không ép buộc, tựa hồ thật sự chỉ là lo lắng cho Cố Dương nếu mạo phạm trở về sẽ rất nguy hiểm, ôn hòa cười gật đầu, "Được."

Sau đó, mưa rào vẫn duy trì ở trạng thái dữ dội, gào thét hơn hai giờ cũng không thấy nửa điểm sẽ ngừng lại.

Cố Dương thỉnh thoảng hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ liếc trộm một cái, tâm tình phức tạp, mùa hè nước mưa dồi dào, mưa rào này đại khái cũng phải tuôn cả một đêm. Cố Dương làm bài tập mà không chút nào chuyên tâm, tốc độ chậm lại, có lúc còn có thể nhìn lén Lục Ngôn đang làm việc trước máy tính ở bên cửa sổ.

Một tia chớp màu tím chiếu sáng bầu trời đêm, cũng chiếu rõ ràng gò má lạnh lùng của Lục Ngôn. Lúc anh không cười, mím đôi môi mỏng, đường viền có mấy phần tối tăm uy nghiêm đáng sợ, phi thường có lực áp bách người khác. Dưới ánh chớp mờ nhạt, nửa khuôn mặt biến mất ở trong bóng tối, mi mắt buông xuống, khiến người ta không thấy rõ thần sắc, lại càng cảm thấy nguy hiểm hơn.

Lục Ngôn cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn cùng Cố Dương mặt đối mặt, lập tức lộ ra một nụ cười, cũng phá vỡ loại cảm giác lạnh như băng kia, "Làm sao vậy?"

Sau đó anh liền để máy tính xuống, rất tự nhiên đi đến bên người Cố Dương, tay chống xuống mặt bàn, hỏi: "Có chỗ nào không khỏe sao?"

Bởi vì chiều cao chênh lệch, mặc dù hai người đều đang ngồi, Lục Ngôn vẫn cao hơn so với Cố Dương gần một cái đầu, bóng tối bao phủ ở trên người cậu, như là đem cậu ôm vào trong l*иg ngực.

Cố Dương rụt cổ một cái, lập tức lắc đầu, "Không có!"

Lục Ngôn nhìn cậu sau khi mình nói ngủ lại ở đây, vẫn chưa viết xong bài tập, không nhịn được cười một chút, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: "Cảm giác mưa rất khó tạnh. Dương Dương không phải gọi điện thoại cho cha mẹ sao?"

Cố Dương dừng một chút, gật gật đầu. Cậu cũng không có lựa chọn khác a! Làm sao cảm giác ngay cả lão thiên cũng đang giúp Lục Ngôn vậy!

Cậu gọi điện thoại cho mẹ Cố, nói rằng mưa rất to, muốn ở lại nhà đồng học một đêm. Mẹ Cố đáp ứng, nhưng vẫn có chút không yên lòng, còn dặn dò cậu vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.

Nếu muốn ở lại, tất nhiên là phải tắm rửa. Mà trong balo của Cố Dương chỉ có sách giáo khoa và vở ghi, không có bất kỳ bộ quần áo dự phòng nào.

Lúc này, Lục Ngôn cũng rất thân mật đem quần áo sạch ra, nói: "Tạm thời mặc quần áo của tôi đi, khả năng sẽ hơi rộng, cuộn lại là được rồi, qυầи ɭóŧ là mới, đừng bận tâm."

Cố Dương cũng không bận tâm lắm, chỉ là mặt có hơi nóng.

Cậu lúng túng gật đầu, nhận lấy, hỏi: "Tôi tắm rửa ở đâu?"
Lục Ngôn cười cười, "Phòng tôi, chỗ khác không có đồ dùng để tắm rửa."

Bé ngoan Cố Dương ồ một tiếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, tin anh cái quỷ a.

Cậu đi vào phòng tắm, cúi đầu nhìn chằm chằm quần áo trong l*иg ngực một hồi, sau đó như bị quỷ thần xui khiến, đem mặt đến gần ngửi một chút, mơ hồ thật giống như có thể cảm nhận được một chút hương thơm của Lục Ngôn, là mùi vị bạc hà, lành lạnh.

Ý thức được mình đang làm gì, khuôn mặt Cố Dương hồng hồng, thiếu chút nữa không nhịn được đập đầu vào tường. Cậu đem quần áo sạch sẽ đặt lên trên kệ, nhanh chóng cởϊ qυầи áo tắm rửa.

Nửa ngày, Cố Dương mới tắm và lau khô người xong, cầm qυầи ɭóŧ trên kệ, nghĩ tới đây là Lục Ngôn, dừng lại một chút, sau đó mới nhấc chân mặc vào, số đo vừa vặn. Cố Dương mới không tin đây không phải là chuẩn bị cho cậu, qυầи ɭóŧ thì có, mà quần áo lại không có?
Cố Dương rầm rì, nhưng cũng thẳng thắn dứt khoát mặc áo phông, quần dài của Lục Ngôn vào.

Cậu mang theo hơi nước nóng hổi đi ra khỏi phòng tắm. Lục Ngôn nghe thấy động tĩnh trong phòng, ngẩng đầu lên liền thấy thiếu niên vừa tắm xong trông giống như một trái đào mật. Khuôn mặt bị hơi nóng hun đến trắng trắng hồng hồng, đáy mắt vương lại sương mù nhàn nhạt, ướt nhẹp, đôi môi đỏ mọng giống cánh hoa tường vi, trên người còn mặc quần áo của mình.

Lục Ngôn chỉ liếc mắt nhìn, đáy lòng liền không khống chế được dâng lên cảm giác hưng phấn.

Cố Dương không chú ý tới, cậu còn đang khổ não với bộ bộ quần áo này, áo phông thì hơi dài nhưng không sao, nhưng chiếc quần lại quá rộng suy suy sụp sụp treo ở trên chân, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ tụt xuống, ống quần cuốn lại, đi vài bước lại rơi xuống.
Một mặt vô tội cùng dáng vẻ khổ não, đặc biệt đáng yêu.

Lục Ngôn nhìn, cong cong khóe môi, nói: "Dương Dương lại đây, tôi giúp em."

Cố Dương theo bản năng đi tới, Lục Ngôn giúp cậu ngồi ở trên giường, sau đó liền rất tự nhiên khom lưng, nâng chân của cậu lên đặt ở trên đầu gối của mình, ung dung thong thả đem ống quần cuốn lại một chút.

Lúc đầu, Cố Dương đều không phản ứng lại. Thái độ của Lục Ngôn như một điều hiển nhiên chuyện thân mật này đã quen thuộc như cơm bữa.

Mãi đến tận khi Cố Dương cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh cầm lấy mắt cá chân mình, lúc này mới cảm thấy được có chỗ không đúng, muốn co lại.

Nhưng ngay lập tức lại bị Lục Ngôn dễ dàng ngăn cản được, anh thấp giọng nói: "Ngoan, không được lộn xộn, lập tức sẽ xong."

Làm như cậu là một đứa nhỏ hồ đồ không nghe lời không bằng.
Cả người Cố Dương hơi khó chịu, khẩn trương đến ngón chân cũng hơi cong lên, nhẹ nhàng nằm trên đùi Lục Ngôn, rút về cũng không được, mà không rút về cũng không được. Chỉ có thể ngóng trông Lục Ngôn nhanh chóng làm xong, nhưng anh lại cố tình chậm rì rì, xắn cái ống quần cũng giống như đang làm một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Cố Dương rất nóng ruột, đυ.ng tới da dẻ mơ hồ đang nóng lên của Lục Ngôn, nhiệt độ kia còn đang không ngừng lan rộng.

Cố Dương chột dạ dời tầm mắt, muốn nói gì đó để đánh vỡ không khí xấu hổ này.

"Lục tiên sinh, đêm nay tôi ngủ ở phòng nào?"

Lục Ngôn dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, đáy mắt nhuộm sao điểm điểm ý cười, "Có muốn ngủ cùng tôi hay không?"

". . . ! ! !"

Cố Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt khϊếp sợ trợn lên tròn xoe, như mèo con bị kinh sợ khi gặp ác mộng.
Lục Ngôn mím môi nhịn cười, "Em cũng biết, gần nhất tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, chỉ có khi ở cùng em mới có thể thả lỏng một chút, nếu như em không ngại, có thể giúp tôi điều trị vấn đề mất ngủ. . ."

"Không được! ! !"

Lần này Cố Dương thật sự bị hù đến tạc mao, khuôn mặt đỏ như bị xuất huyết, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Nhưng lập tức lại nghĩ đến mình phản ứng lớn như vậy, thật giống như rất ghét bỏ Lục Ngôn, sợ anh lại khổ sở, liền vội vã xua tay, "Không phải, chính là. . ."

Tay chân hoảng loạn luống cuống, cậu cứ như thế một cước giẫm trên mặt đất, không cẩn thận liền giẫm phải ống quần, trọng tâm không vững ngã về phía sau, lăn quay trên giường.

Này còn không phải là bết bát nhất sao, càng đòi mạng hơn là quần bị cậu giẫm rơi mất rồi. . .
Quần áo ngổn ngang, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, đôi mắt ướŧ áŧ kinh sợ lộc cộc, dáng dấp như này nằm ở trên giường, thực sự khiến người khác rất khó mà không mơ tưởng viển vông.

Lục Ngôn nhìn cậu mềm mại nằm trên giường, làn da trắng như tuyết cùng với chăn mỏng màu đen tạo thành sự tương phản mạnh mẽ, đôi mắt không khỏi chìm xuống.

Cố Dương thật sự cũng bị sự ngu xuẩn của mình phát khóc, ánh mắt lóe lên, chính là không dám nhìn Lục Ngôn, cũng xác định bỏ lỡ ánh mắt Lục Ngôn đang nhìn cậu, ánh mắt của kẻ săn mồi núp trong bóng tối, nhẫn nhục và thật đáng sợ.

*Tác giả có lời muốn nói:

Dương Dương: Ông trời muốn gϊếŧ tôi a!

12/02/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇