《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 21: Sữa bò

Cố Dương bò dậy thật nhanh, bước xuống giường, cậu lập tức kéo chiếc quần vô tình rơi xuống lên.

Lúc này, có lẽ cũng nên vui mừng vì áo phông của Lục Ngôn đối với cậu mà nói rộng và dài hơn rất nhiều, che được hơn nửa cái mông.

Lục Ngôn nhìn, ánh mắt chợt lóe lên, da đùi của cậu trắng nõn cân xứng, rất nhanh lại bị chiếc quần lần thứ hai che mất, đáy lòng không khỏi xẹt qua một tia đáng tiếc.

Thế nhưng, mặt ngoài vẫn được ngụy trang rất khá, một bộ dáng thân sĩ ôn nhu cấm dục quan tâm hỏi: "Dương Dương không sợ sét đánh sao?"

Cố Dương đỏ mặt dùng sức lắc đầu, "Không sợ."

Lục Ngôn nhẹ nhàng nhíu mày, thở dài, "Thật đáng tiếc, tôi còn muốn nói nếu như Dương Dương sợ, vừa vặn chúng ta có thể làm bạn, dù sao tôi ngủ một mình cũng không ngủ được."

Cố Dương cảm thấy được Lục Ngôn là đang lừa người mà, nhưng nhìn bộ dáng như thật sự có chuyện của anh, cậu không nhịn được nhẹ dạ, "Vậy, nếu không tôi ngủ ở trên ghế sofa đi?"

Ở cùng một phòng tuy rằng cũng hơi sốt sắng, nhưng khoảng cách cũng không quá gần, vẫn là có thể.

Lục Ngôn lại lắc đầu, "Dương Dương làm sao có thể ngủ trên ghế sofa, phải ngủ cũng là tôi ngủ."

Cố Dương: "Tôi ngủ trên ghế sofa không có việc gì, ghế kia so với ngủ ở trường học mềm mại hơn nhiều, tôi tuổi trẻ ngủ được."

Lục Ngôn vừa nghe, nâng mí mắt lên, xa xôi nói: ". . . Dương Dương là cảm thấy tôi già sao?"

Da đầu Cố Dương tê rần, dùng sức lắc đầu, "Không có!"

Lục Ngôn giả vờ bị tổn thương, "Tôi chỉ là đùa em một chút mà thôi, phòng của em tôi đã bảo người dọn dẹp xong, ở ngay bên cạnh."

Trong lòng Cố Dương hơi áy náy, nói: "Tôi, tôi đi lấy giúp anh một ly sữa bò, uống vào sẽ giúp ngủ ngon hơn!"

Nói xong, cậu đã nắm lấy lưng quần chạy đi.

Khi trở lại, cậu đem theo hai ly sữa bò nóng.

Vốn cậu chỉ dự định lấy một ly cho Lục Ngôn, nhưng dì Chu nghe thấy thế cũng làm cho cậu một ly, nói là uống nhiều sữa bò một chút sẽ cao lên.

Đầu gối của Cố Dương như trúng một mũi tên.

Bởi vì cậu biết, chiều cao của mình từ sau lớp 11 đã không tăng lên nhiều nữa, nhiều lắm thì cao thêm hai centimet, sau đó bị kẹt chết ở một mét bảy mươi lăm!

Nghĩ tới đây trong lòng không khỏi chua xót.

Cố Dương ôm một chút hy vọng, nói không chừng uống nhiều sữa tươi thật sự có thể cao lên một chút đi.

Cậu đưa một ly sữa bò cho Lục Ngôn, ngồi ở một bên ghế sofa, đôi môi kề sát vào mép ly, chậm rãi thổi thổi sữa bò hơi nóng hầm hập, uống từng chút một. Trước đây bởi vì gấp gáp, đầu lưỡi bị bỏng, đau chừng mấy ngày liền, nhưng hiện tại Cố Dương đã có kinh nghiệm, cậu tình nguyện uống chậm một chút.

Uống được một nửa, Cố Dương không biết làm sao lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Ngôn.

Khớp xương bàn tay của Lục Ngôn bao quanh chiếc ly, đầu hơi ngẩng lên, chỉ có thể nhìn thấy gò má lạnh lùng, bởi vì đang uống nên hầu kết nhấp nhô lên xuống, trong phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng nuốt nhẹ nhàng.

Có một loại cảm giác không thể nói lên lời.

Cố Dương nhìn thấy Lục Ngôn giống như muốn nghiêng đầu nhìn sang phía mình, lập tức cúi đầu, làm bộ như đang chuyên tâm uống sữa tươi.

Sữa bò nóng có chút nóng miệng, nhưng chẳng bao lâu cũng đã uống xong.

Cố Dương nói: "Để tôi đi rửa ly."

Lục Ngôn lại ngăn cản cậu, nói: "Không cần, tôi muốn xuống lầu một, Dương Dương đi ngủ đi, nhớ đánh răng."

Cậu đã quen với sự cường thế của Lục Ngôn ở một số phương diện, nên Cố Dương sẽ không tranh chút chuyện nhỏ này, gật gật đầu, trong lòng âm thầm lầm bầm, lại coi cậu giống như một đứa nhỏ.
Làm sao Cố Dương có thể nghĩ đến, lúc cậu rời khỏi phòng không bao lâu, Lục Ngôn liền cầm lấy chiếc ly cậu vừa mới uống qua, nhẹ nhàng xoay, dừng ở chỗ vết ướt nhàn nhạt do môi cậu để lại, sau đó đối diện với cái vết tích kia, phủ lên, ngậm lấy miệng ly, ung dung thong thả thưởng thức, chóp mũi đều là hương thơm ngọt ngào, êm dịu.

Không chỉ có vậy, Lục Ngôn còn duỗi đầu lưỡi ra liếʍ một chút, cuốn đi giọt sữa bò cuối cùng còn lưu lại. Anh nghĩ đến bộ dáng Dương Dương cúi đầu chậm rãi uống sữa bò như bé ngoan, đầu ngón tay trắng nõn nâng chiếc ly phảng phất so với sữa bò còn muốn trắng hơn, vừa đẹp vừa đáng yêu.

Lục Ngôn không khỏi híp mắt một cái, Dương Dương không ở đây, không cần che giấu, thản nhiên lộ ra một nụ cười biếи ŧɦái.

Mà ở phòng bên cạnh.
Cố Dương sau khi vào phòng, trực tiếp nhào lên trên giường, trong đầu vừa nghĩ tới hầu kết lên xuống gợi cảm của Lục Ngôn, không nhịn được rít gào a a a a a a a, nhưng vừa mới phát ra âm thanh, lại sợ Lục Ngôn ở cách vách nghe thấy được, cậu không thể làm gì khác hơn là chôn mặt ở trong gối, điên cuồng đấm giường.

May là, căn phòng cách âm cũng tạm được, Lục Ngôn bí mật mà làm chuyện biếи ŧɦái, không chú ý đến Cố Dương như chó điên ở trên giường lăn vài vòng, làm bánh nướng mặn không nhân nửa ngày, mới rốt cục đắp chăn lên, ngoan ngoãn ngủ.

Có thể là tối hôm qua quá hưng phấn, Cố Dương có thói quen rời giường vào sáng sớm cũng chưa thức dậy, còn rúc ở trong ổ chăn ngủ say sưa. Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ lọt vào, ấm áp chiếu xuống chiếc chăn mỏng, khoác lên một tầng màu vàng dịu nhẹ, mông lung và mờ ảo.
Dì Chu đã làm xong bữa sáng phong phú, Lục Ngôn phát hiện Cố Dương còn chưa rời phòng, có chút bất ngờ. Anh đi đến trước cửa phòng, gõ một cái, bên trong yên lặng, xem ra vẫn còn đang ngủ.

Lục Ngôn cong cong lông mày, mở cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy chăn cuộn thành một đoàn, cả người cậu chui trong ổ chăn, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ, mái tóc màu vàng nhạt tán ở trên gối. Còn có một cái chân không ngoan mà đạp chăn, khoát ở cuối giường.

Bàn chân của Cố Dương nhìn rất đẹp, xương cân xứng, độ cong đẹp đẽ. Bởi vì quanh năm không thấy ánh mặt trời, lại càng trắng quá mức, ngón chân hơi cong lên, lộ ra móng chân màu hồng nhạt, mỗi một tấc đều được tạo ra một cách tinh xảo, chả khác gì một tác phẩm nghệ thuật.

Lục Ngôn híp mắt nhìn một hồi, cảm giác được gió lạnh thổi tới trên đỉnh đầu, máy điều hòa vẫn còn bật. Anh cầm dụng cụ điều khiển từ xa, nhấn tắt một cái, sau đó đi đến cuối giường, cầm lấy bàn chân của Cố Dương đang lộ ra bên ngoài, quả nhiên bị gió ở máy điều hòa thổi lạnh băng.
Nguyên bản, anh lại đây là muốn đặt chân của cậu vào lại trong chăn, nhưng khi lòng bàn tay chạm vào, xúc cảm nhẵn nhụi, xương cổ chân tinh tế, giống như một viên ngọc quý tốt nhất, đột nhiên anh lại không muốn buông ra.

Lục Ngôn cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày anh sẽ gặp được một người như vậy, thật kỳ diệu. Bất kể là chỗ nào trên người cậu cũng đều làm anh yêu thích, mạnh mẽ chọt trúng điểm ẩn giấu trong trái tim anh, cực kỳ mãnh liệt muốn đem người này lừa về nhà, tỉ mỉ chăm sóc và cưng chiều, nhìn cậu hiện ra vẻ đẹp hoàn mỹ, rực rỡ nhất.

Không biết có phải nhiệt độ lòng bàn tay Lục Ngôn rất ấm hay không, cậu có chút nóng người, Cố Dương còn rúc ở trong ổ chăn, mặt đỏ bừng bừng, mơ mơ màng màng cảm nhận được. Trong khoảnh khắc cậu liền tưởng là Lục Ngôn ở kiếp trước đang bắt được cổ chân của cậu, phải làm sao.
Cố Dương không khỏe mà nhíu nhíu mày, nhưng vẫn ngủ không tỉnh lại, tay chân đều mềm nhũn không có khí lực, nói chuyện cũng giống như đang làm nũng, động tác lại có chút bốc đồng một cước đạp tới, bất mãn lầm bầm: "Biếи ŧɦái."

Lục Ngôn không hề phòng bị, bị cậu đá trúng, nhưng lực đạo không lớn, cũng không đau chút nào. Chẳng bằng nói một tiếng biếи ŧɦái kia trêu ghẹo người, làm cho lòng anh ngứa ngáy.

Lục Ngôn nhất thời sửng sốt, có loại hưng phấn tê cả da đầu, phảng phất như có một luồng điện chạy dọc qua cơ thể, nhưng cũng có chút mơ mộng. Chính anh còn chưa có làm cái gì đi, tại sao lại bị gọi là biếи ŧɦái? Lục Ngôn tự nhận rằng anh vẫn nguỵ trang rất tốt, đem tâm sự trong lòng khắc chế giấu kín đi, cũng sẽ không ở trước mặt Cố Dương biểu lộ ra cái gì, chỉ sợ dọa đến cậu, cậu sẽ tránh xa mình. Chuyện này tuyệt đối Lục Ngôn không thể chấp nhận được.
Lục Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng đem chân Cố Dương thả lại vào trong chăn, khóe miệng gợi lên một nụ cười vô nghĩa. Sau đó ôn nhu gọi Dương Dương, nói nên rời giường rồi.

Cố Dương bị đánh thức, bất đắc dĩ mở nửa mắt ra, ý thức cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu ôm chăn chậm rãi ngồi dậy, ngây ngốc, qua vài giây, lại đập đầu vào chăn như heo con ngủ tiếp.

Lục Ngôn ở bên giường nhìn, thực sự là bị đùa đến bất lực, buồn cười, "Dương Dương. . ."

Nếu như Cố Dương hoàn toàn tỉnh táo, cậu mới không dám ở trước mặt Lục tiên sinh làm càn như vậy.

Lục Ngôn nhìn cậu dễ thương như vậy, không nhịn được đưa tay ra xoa nhẹ tóc cậu một cái, dịu dàng nói: "Còn không chịu rời giường, bữa sáng sẽ nguội mất."

Cố Dương dường như là nghe thấy được, giống như cậu chỉ đang cố ngủ, cà cà đầu, hàm hồ a một tiếng.
Lục Ngôn bật cười, anh nhẹ vuốt tóc cậu lần nữa, lúc này mới ra khỏi phòng.

Âm thanh đóng cửa vang lên, một lát sau, Cố Dương mới như con ốc sên chậm rì rì rời giường, ngáp một cái, khóe mắt mang theo hơi nước. Nửa ngủ nửa tỉnh, ký ức có chút rối loạn.

Vừa rồi là Lục Ngôn đã tới sao? Anh nhìn thấy cậu ngủ nướng?

Không phải chứ?

Cậu giống như là mơ tới kiếp trước, Lục Ngôn dùng các cách khác nhau bắt nạt cậu, còn nắm lấy chân của cậu, lừa cậu lại làm một lần nữa. Cậu quá buồn ngủ, nghĩ đều không nghĩ một cước đạp tới, mắng Lục Ngôn là biếи ŧɦái.

Nhưng mà, giấc mộng này lại rất chân thực a, cậu thiếu chút nữa còn cho là thật sự có người sờ nắm chân của mình. Từ khi trọng sinh về đến, cậu mơ về cuộc sống ở đời trước rất nhiều lần. Có thể trở lại quá khứ, bất ngờ thay đổi được tai nạn của cha mẹ, là một việc rất tốt. Nhưng cậu và Lục Ngôn ở cùng nhau nhiều năm như vậy, trong nháy mắt lại trở thành chỉ có một người nhớ, cái gì cũng chưa từng xảy ra, Lục Ngôn cũng không quen biết cậu, kỳ thực thật khó tiếp thu.
Đại khái nằm mơ cũng là bởi vì cậu nhớ Lục Ngôn ở kiếp trước đi.

Cố Dương âm thầm thở dài, bò xuống giường, đổi lại thành một bộ quần áo chỉnh tề, ngày hôm qua cậu đã thay rồi đem đi giặt sạch sẽ và hong khô.

Rửa mặt xong liền đi xuống lầu, cậu ngồi ở trên bàn ăn đối diện với Lục Ngôn, chào hỏi bằng một nụ cười, cùng nhau ăn điểm tâm.

Lúc gần ăn xong, Lục Ngôn hỏi cậu, "Dương Dương ăn xong sẽ về nhà sao?"

Cố Dương lắc đầu, "Tôi cùng bạn học đã hẹn nhau đi mua sách rồi."

Lục Ngôn nghe vậy gật đầu, "Vậy thuận tiện tôi đưa em đi, vừa vặn tôi cũng muốn đến công ty."

Cố Dương suy nghĩ một chút về vị trí của công ty Lục Ngôn, cũng không thể nào tiện đường được, cậu nói với Lục Ngôn thả cậu ở trung tâm quảng trường, cậu sẽ gặp bạn học ở đó.
Gần quảng trường thì có trạm tàu điện ngầm, cậu đã nói chuyện với Đào Tử An, vừa vặn nhà của Đào Tử An cũng ở trên tuyến tàu điện ngầm kia, rất nhanh sẽ trở lại.

Đến quảng trường, Cố Dương xuống xe, khom lưng xuyên thấu qua cửa sổ xe nói: "Cảm ơn anh, Lục tiên sinh, tôi đi đây, bye bye ~ "

Lục Ngôn ngồi trên xe, nhìn bóng lưng cậu chạy trốn càng ngày càng xa, mái tóc màu vàng nhạt tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cả người tràn đầy sức sống của thiếu niên, khiến người không nhịn được cũng bị tinh thần của cậu truyền nhiễm, tâm tình tốt lên.

Lục Ngôn câu môi cười, nhưng trong lòng đối với cách xưng hô kia của Dương Dương không hài lòng lắm.

Lục tiên sinh. Quá xa cách rồi.

Sau đó lại nghĩ một chút, mình đang hi vọng Dương Dương gọi mình như thế nào đây?

Lục Ngôn cụp mắt trầm ngâm, không biết là nghĩ tới điều gì, cười đến thập phần sung sướиɠ, trên môi phảng phất giống như thoa mật ngọt.
Nụ cười như thế, xuất hiện ở trên mặt Lục tổng thực sự là khó có thể tin được, tài xế từ gương chiếu hậu nhìn thấy, sợ hết hồn, giống như gặp quỷ. Dĩ nhiên không phải là Lục tổng cười lên trông không đẹp, chỉ là anh vẫn luôn có khí chất băng lãnh, coi như có cười cũng chỉ là hơi nhếch môi, nhàn nhạt mỉm cười, giống như người máy mười phân vẹn mười. Hiện tại đột nhiên lại giống như một người bình thường, tâm tình rõ ràng rất tốt. Quả thực là biến thành một người khác, có chút đáng sợ.

Hơn nữa vừa nãy cũng không phát sinh sự việc gì đặc biệt a, suy nghĩ của Lục tổng thật sự khiến người ta khó nắm bắt mà.

*Tác giả có lời muốn nói:

Lục tổng híp híp mắt cười: Dương Dương nên gọi tôi là gì?

Tác giả: Không quản gọi anh là gì, anh cũng vẫn giống như tên biếи ŧɦái đang hưng phấn : )
14/02/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇