《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 22: Thật là trùng hợp

Cố Dương và Đào Tử An đã hẹn nhau cùng đi mua sách bài tập, bởi vì hai bạn cảm thấy mình làm bài tập như vậy vẫn chưa đủ.

Nhà sách cách quảng trường bên này khá xa, vì vậy bọn họ cùng nhau đi tàu điện ngầm cho nhanh.

Chỉ là một chuyến đi bình thường trên tàu điện ngầm, nhưng Cố Dương cũng có thể hiểu được trình độ bệnh trung nhị của Đào Tử An.

Tàu điện ngầm gào thét đi vào nhà ga, tạo ra một trận gió lớn, cuối cùng từ từ dừng lại. Mà Đào Tử An đứng ở trước cửa, phút chốc giơ tay lên, cùng lúc đó cửa liền mở ầm ra hai bên, thật sự giống như là Đào Tử An dùng ý niệm mở ra.

Thiếu chút nữa Cố Dương không nhịn được vỗ tay, mấu chốt là thời gian của Đào Tử An quá chính xác, không sớm mà cũng không muộn chút nào.

Đào Tử An hừ một cái, đắc ý bước vào cửa tàu điện ngầm.

Nhìn bộ dáng kia, Cố Dương đặc biệt muốn vuốt mái tóc hơi ngốc của y một cái.

Bởi vì không phải là thời gian cao điểm nên bên trong tàu có rất nhiều chỗ trống, sau khi Cố Dương ngồi xuống, hỏi: "Thú khế ước của cậu không đi sao?"

"Hắn không thích làm bài tập, chỉ yêu ngủ nướng, nói chờ chúng ta mua xong sẽ tới."

"Vậy vừa vặn buổi trưa tôi mời các cậu ăn cơm đi."

"Không cần, một cốc trà sữa là đủ rồi."

"Đừng tiết kiệm tiền cho tôi, các cậu đã giúp tôi rất nhiều."

Đào Tử An nghiêng đầu, một mặt như chuyện đương nhiên, "Không phải tiết kiệm tiền, mà là hắn chỉ uống một cốc trà sữa, không ăn nhiều."

Cố Dương sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.

Đến nhà sách, bọn họ cùng nhau đi tìm sách bài tập.

Cuối tuần, trong nhà sách có rất nhiều người, đặc biệt là học sinh lớp 9 và lớp 12, còn có cả phụ huynh học sinh. Thi đại học có biết bao nhiêu lĩnh vực, chuyên ngành khác nhau, dựa theo lời giải thích của lão sư chính là nếu có thể củng cố được kiến thức thì củng cố hết, tất cả các kiến thức thường có trong bài thi nhất định phải nắm giữ được, làm xong bài thì phải xem lại, phải kéo điểm thi lên cao hơn nữa.

Mà hai người Cố Dương và Đào Tử An, những dạng câu hỏi điển hình đã làm không thiếu, những kiến thức cơ bản đã nắm giữ rất thành thạo, lần này tới đây đương nhiên họ sẽ đi đến khu nan đề. Nơi đó đề tài sách đều ra để người học sinh phải tìm hiểu chuyên sâu. Cho bạn xem xong, bạn cảm thấy đáp án A đúng, nhưng nhìn xuống B cũng có vẻ đúng, ABCD xoắn xuýt gϊếŧ chết bạn, ngược lại sẽ khiến bạn nghĩ đến tất cả các biện pháp để gỡ nút thắt, quả thực dùng chỉnh điên học sinh làm thú vui.

Khu vực nhỏ này học sinh tương đối ít, Cố Dương đi qua, cũng chỉ là hai hay ba con mèo nhỏ, so với những nơi khác người đông như mắc cửi tạo thành hai phía đối lập.

Đại đa số mọi người cảm thấy khó, nhưng không có nghĩa là toàn bộ. Ít nhất là trong mắt Cố Dương và Đào Tử An, các hố đào bên trong câu hỏi vẫn tính là rất rõ ràng, có đôi khi nó còn có một dòng viết tham khảo, bạn có thể tìm đúng hướng đi, lập tức có thể giải ra đáp án.

Cho nên, Cố Dương cầm lấy một quyển lật xem, nhìn một vài câu hỏi, đến gần nói: "Cái này thật đơn giản, mua về sẽ rất nhàm chán."

Đào Tử An liếc nhìn, gật đầu tán thành, "Ra câu hỏi một chút tính khiêu chiến cũng không có, quá nhàm chán."

Vì vậy, cậu ném cuốn sách này xuống, tìm cuốn khó hơn chút.

Một nam sinh đứng gần chỗ bọn họ nghe thấy những lời này, biểu tình một lời khó nói hết. Bị điên rồi, làm nan đề mới cảm thấy vui sướиɠ? Xác định không phải là tra tấn? Nếu không phải vì ứng phó với kỳ thi, ai lại nguyện ý mua những quyển như này về làm, mẹ nó đây không phải là học bá, là học thần đi?

Chờ rốt cục đến khi chọn xong, Cố Dương và Đào Tử An ôm sách ra trả tiền, thỏa mãn cõng một ba lô đi ra. Hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi nhà sách, Cố Dương còn không nhịn được muốn vuốt mái tóc ngốc của Đào Tử An.
"Sao lâu vậy?"

Vừa vặn lúc này, sau lưng Cố Dương đột nhiên vang lên một âm thanh lười nhác, đánh gãy động tác muốn sờ tóc của cậu.

Đào Tử An rất quen phản bác: "Cậu mới lâu."

Cố Dương quay đầu lại nhìn, là một nam sinh rất cao, ngũ quan tinh xảo, lông mày nhướn lên lộ ra mấy phần ác liệt, ánh mắt thẳng tắp xuyên qua Cố Dương, dừng lại ở trên người Đào Tử An. Hắn đứng ở bên ngoài, cái trán phơi nắng dưới ánh mặt trời ướt đẫm mồ hôi, có chút buồn bực.

Sau đó, cánh tay dài duỗi ra một cái, lướt qua người Cố Dương, kéo Đào Tử An đến bên cạnh mình.

Đào Tử An không kịp đề phòng, bị kéo đến lảo đảo một cái, thiếu chút nữa tiến vào trong l*иg ngực nam sinh, bất mãn hét: "Này!"

Không biết có phải là ảo giác hay không, Cố Dương lần đầu tiên gặp nam sinh này có thể thấy được địch ý trong mắt hắn, rất mờ mịt - mình làm gì đắc tội hắn?
Đào Tử An bị nam sinh kéo qua, có chút mất hứng, nên lúc giới thiệu hắn rất hờ hững, thuận miệng nói câu: "Thú khế ước của tôi, Trang Húc."

Sau đó bị Trang Húc xoa đầu một cái, Đào Tử An bị xoa đến tạc mao, lại càng mất hứng.

Bởi vì Đào Tử An cứ khăng khăng nên Cố Dương liền tìm một quán trà sữa của một gia đình rất nổi tiếng, nói uống trà sữa để cảm ơn.

Ba người gọi trà sữa vị xoài, dâu tây, hương thảo.

Cố Dương chỉ biết Đào Tử An nên hai người ngồi trò chuyện. Còn Trang Húc thì đặt khuỷu tay ở trên bàn, một tay khác lấy điện thoại di động ra, cúi đầu chơi, hờ hững lại rảnh rỗi, không có gia nhập cùng hai bọn họ tán gẫu.

Có vẻ như thật sự chỉ đi uống một cốc trà sữa.

Đào Tử An đột nhiên chạm vào cánh tay của Cố Dương nói: "Cậu xem, có phải là trà sữa của chúng ta vừa vặn ghép thành một đèn giao thông?"
Thoạt nhìn, cũng giống.

Cố Dương là xoài, màu vàng.

Đào Tử An là dâu tây, màu hồng.

Trang Húc là hương thảo, màu xanh lá cây.

Đào Tử An bĩu môi, "Xanh lá cây, thích hợp với cậu ấy."

Trang Húc đang chơi điện thoại phút chốc ngẩng đầu lên, quét ánh mắt tới, từng trận gió lạnh thổi qua, "Lặp lại lần nữa?"

Đào Tử An rụt cổ một cái, mạnh miệng nói: "Tôi là chủ nhân, tôi cảm thấy như vậy, cậu phải nghe tôi."

Nhìn sự phản bác ngập ngừng cùng biểu tình sợ sệt của Đào Tử An, Cố Dương không nhịn được cười, nhưng vẫn phải nỗ lực kìm nén, bởi vì ánh mắt của Trang Húc tối sầm lại, cảm giác một giây sau liền muốn đánh Đào Tử An. Mặc dù nói chuyện thiếu đánh là Đào Tử An, nhưng Cố Dương là bạn của y, đương nhiên sẽ vô điều kiện đứng về phía y.

Đúng một giây sau, Trang Húc thực sự vươn tay ra, nhưng không phải là đánh người, mà là đem cốc trà sữa dâu tây trước mặt Đào Tử An cướp đi, ngậm ống hút uống, mu bàn tay đẩy cốc vị hương thảo tới trước mặt Đào Tử An, chậm rãi nói: "Tôi thấy nó thích hợp với cậu hơn."
Đào Tử An tức giận, trừng mắt liếc Trang Húc một cái, cắn chặt ống hút trên cốc hương thảo, rầm rì: "Đừng nghĩ là tôi không thể cướp lại, chỉ vì tôi là một chủ nhân rộng lượng, nhường cậu mà thôi."

Cố Dương nháy mắt hai lần, nhìn bọn họ trao đổi trà sữa, cắn ống hút mà đối phương mới vừa uống qua, cảm thấy mình như phát hiện ra cái gì, cũng bừng tỉnh rõ ràng ý đối địch của Trang Húc đối với mình là đến từ đâu.

Sau khi uống trà sữa xong, ba người muốn tách ra, ai về nhà người ấy.

Mới vừa bước ra khỏi quán trà sữa, một chiếc xe màu xám bạc quen thuộc vừa vặn lái tới, dừng lại ở ven đường, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lục Ngôn đang nhìn qua đây, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Dương Dương."

Cố Dương kinh ngạc, cậu không nghĩ tới Lục Ngôn sẽ tới nơi này.
"Là người quen sao?" Đào Tử An hỏi.

Cố Dương gật gật đầu, nhưng muốn hỏi Lục Ngôn là gì của cậu, cậu cũng không biết nên nói như thế nào, xoắn xuýt một giây cũng không giới thiệu, vẫy tay một cái định rời đi.

Đào Tử An lại đột nhiên bắt được cổ tay của Cố Dương, có chút nghiêm túc nói: "Anh ta rất nguy hiểm, sẽ làm thịt cậu."

Cố Dương sửng sốt một chút, cậu lại nghĩ theo một hướng khác, lỗ tai đỏ lên, một mặt khϊếp sợ nhìn Đào Tử An.

Ngay sau đó, Đào Tử An còn nói: "Anh ta sẽ cắn nuốt mất sức mạnh của cậu."

Cố Dương nhất thời bừng tỉnh, nguyên lai là lời kịch của bệnh trung nhị, hù chết cậu, còn tưởng rằng Đào Tử An liếc mắt là đã nhìn ra cái gì chứ.

Nhìn Cố Dương lên xe, xe chạy càng ngày càng xa, Đào Tử An vẫn còn đứng đó nhíu mày nói thầm: "Nam nhân kia thật sự rất nguy hiểm."
Lần này, hiếm thấy Trang Húc không cùng Đào Tử An đối đầu, tán thành gật gật đầu, vừa nãy nam nhân kia ở góc độ mà Cố Dương không nhìn thấy, liếc ánh mắt qua đây nhưng một chút tính ôn hòa cũng không có, trái lại lạnh lùng đến cực hạn, âm u tĩnh mịch, khiến sau gáy người khác lạnh run, như đang có rắn độc bò qua.

Bản thân Trang Húc là một người không dễ chọc, nhưng tuổi tác lại bất lợi, sẽ bị chịu thiệt, chỉ bị Lục Ngôn nhìn lướt qua như thế, lạnh lùng xem kỹ từ trên xuống dưới, khiến người không chỗ che thân, sợ đến mức phía sau lưng cũng đã rịn ra mồ hôi lạnh.

Bị người áp chế như vậy, đương nhiên là Trang Húc không cao hứng, mà nghĩ đi nghĩ lại, thái độ của nam nhân trong xe kia, Trang Húc cũng từng có, rất nhạy bén cảm giác được quan hệ của anh và Cố Dương không bình thường. Trang Húc giật nhẹ khóe môi, tâm tình tốt lên, đối với Cố Dương cũng không còn sự thù địch lớn như trước nữa.
Trang Húc nắm lấy cổ tay của Đào Tử An, nói: "Quản chuyện của người khác nhiều như vậy làm gì, đi."

Cây gậy thần nhỏ bĩu môi, phiền phiền nhiễu nhiễu theo hắn về nhà.

Cố Dương lên xe, hỏi: "Lục tiên sinh, tại sao anh lại ở đây?"

Lục Ngôn khẽ mỉm cười, như không có chuyện gì xảy ra nói: "Xử lý xong việc của công ty, vừa vặn đi ngang qua nhìn thấy em, cùng nhau đi ăn cơm có được không?"

Trùng hợp, vừa vặn, sự việc như vậy ở kiếp trước Cố Dương đã sớm trải qua rất nhiều, cậu ở bên ngoài nghỉ làm rồi không có lập tức trở về nhà, đi dạo ở trung tâm mua sắm, uống cốc trà sữa hay làm gì đó, cũng rất dễ dàng gặp phải Lục Ngôn vừa vặn đi ngang qua, hỏi cậu có muốn cùng về nhà hay không, hoặc là cùng anh đi uống trà sữa, dạo quanh siêu thị.

Một hai lần như vậy còn có thể nói là trùng hợp, nhưng mà nhiều lần thì Cố Dương cũng không nhịn được hoài nghi có phải là anh đã gài định vị trên người mình, hoặc là cho người theo dõi cậu, nhưng Cố Dương đã tìm rất kĩ, cũng không phát hiện ra dấu vết gì, chỉ có thể nghĩ có lẽ thật sự là trùng hợp.
Hơn nữa, lúc ở cùng Lục Ngôn, cậu cũng rất vui vẻ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ khẩn trương đến gần chết.

Bọn họ cùng nhau ăn bữa trưa, phòng ăn đương nhiên là do Lục Ngôn chọn, khẩu vị phi thường phù hợp, ăn rất ngon. Hơn nữa trong bữa cơm, bầu không khí giữa hai người cũng rất ngầm, nếu để cho người khác thấy được, nhất định sẽ cho rằng bọn họ đã quen biết nhau rất nhiều năm.

Theo quan điểm của Cố Dương, đây là sự việc hết sức bình thường, tự nhiên và quen thuộc ở một mức độ nhất định, nhưng không ai nhận ra điều đó.

Ăn cơm trưa xong, Lục Ngôn đưa người về đến lầu dưới nhà, lúc này mới rời đi.

Buổi tối hôm đó.

Khi người giúp việc trong biệt thự dọn dẹp phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ chính của Lục Ngôn, anh không tìm được quần áo mà Cố Dương đã thay, kỳ quái hỏi quản gia. Sau đó, lúc Ôn thúc muốn đi đến nói chuyện với anh, lại không nghĩ rằng, xuyên qua khe cửa chưa đóng kỹ, thấy được một màn như vậy.
Thân sĩ luôn ôn hòa cấm dục - Lục tổng đang ngồi ở trên xe lăn, ôm bộ quần áo mà Cố Dương đã thay lúc sáng nay, cúi sát đầu vào ngửi, trên mặt còn lưu lại một tia ngọt ngào. Sau đó, trên mặt liền lộ ra sự say mê giống như biếи ŧɦái.

Ôn thúc: ". . ."

Biểu tình một lời khó nói hết, như bức tượng đá cứng đứng tại chỗ.

Hai giây sau, ông làm như không nhìn thấy bất cứ điều gì, yên lặng quay người rời đi.

*Tác giả có lời muốn nói:

Quản gia: Ân, đây không phải là thiếu gia nhà tôi, tôi không nhìn thấy cái gì hết. . .

P/s: Sau này edit xong, nếu có thời gian, mình sẽ beta lại toàn bộ. Nên có chỗ nào sai sót, mọi ngườ

17/02/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇