《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 24: Muốn giúp cậu

Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.

Chờ đến khi trở lại hậu trường, Cố Dương lập tức bị vây quanh, ủy viên tuyên truyền kích động đến sắc mặt đỏ lên, nói: "Quá tuyệt vời! Cậu đàn tốt hơn tôi rất nhiều, rất cảm ơn cậu, Cố Dương!"

Các bạn học trong lớp đều rất bội phục cậu, thành tích tốt, kỹ năng tốt, lên trên sân khấu cũng rất bình tĩnh thong thả.

Em gái ủy viên tuyên truyền mặc một chiếc váy nghi lễ màu vàng nhạt, cũng lại đây nói lời cảm ơn, đối với dung mạo tuấn tú của Cố Dương, nữ sinh đang trong thời kỳ trưởng thành không nhịn được mặt đỏ tim đập, cảm thấy không người nào có thể mặc áo sơ mi trắng dễ nhìn hơn Cố Dương, lần này cậu còn hoàn hảo cứu nàng, sự yêu thích lại tăng thêm một tầng, thật chói mắt.

Ủy viên tuyên truyền nhìn thấu được tâm tư ngượng ngùng của em gái nhà mình, nhanh chóng ngăn cản, kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, nói: "Được rồi, chúng ta cũng phải nhanh chóng đi chuẩn bị, nửa tiếng nữa sẽ đến lớp chúng ta ra sân."

Cố Dương thay quần áo, trang điểm xong, rồi lặng lẽ ngồi chờ đợi.

Ủy viên tuyên truyền đi sắp xếp cho những bạn khác, xong xuôi liền đi đến bên người Cố Dương, do dự chọt cậu một cái, nhỏ giọng nói: "Cố Dương a, cậu đừng đối xử quá tốt với em gái của tôi, vạn nhất em ấy lại yêu sớm thì biết làm sao."

Cố Dương sửng sốt một chút, không nhịn được cười, ". . . Được."

Nụ cười này không có khoa trương chút nào, xán lạn như một bông hoa đào, đẹp khuynh nước khuynh thành. Quả nhiên là mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. Chính ủy viên tuyên truyền là người mơ mộng trước, lại còn lo lắng cho em gái không chống đỡ nổi sự mê hoặc, nếu là nàng cũng không chịu nổi a, cậu cười lên đẹp như vậy cũng đừng tùy tiện cười với người khác, thật muốn chết mà.

/mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: trai tài gái sắc.

Sau khi ủy viên tuyên truyền nói xong hai câu, không hiểu sao lại ôm ngực bỏ chạy, làm cho Cố Dương một mặt mờ mịt.

Bởi vì còn có chút thời gian, cậu đi xuống cầu thang từ hậu trường, ló đầu liếc mắt nhìn ghế khán giả, tìm vị trí của mẹ Cố. Bởi vì khoảng cách có chút xa nên nhìn không rõ lắm. Ngược lại là đối mặt với Lục Ngôn đang ngồi ở hàng ghế thứ nhất.

Cố Dương sững sờ, Lục Ngôn cũng biết việc cậu có buổi biểu diễn ở trường, nhưng Cố Dương không nghĩ tới là anh sẽ đến xem. Bộ dáng đánh đàn của cậu vừa nãy, Lục Ngôn cũng nhìn thấy sao? Cậu có ngồi thẳng lưng hay không? Có chỗ nào đàn sai hay không? Lúc xuống sân khấu cũng không quá mức căng thẳng đi?

Phút chốc, trong đầu Cố Dương lóe lên rất nhiều suy nghĩ, quẫn bách đến không biết làm gì, cái đầu nhỏ vừa mới nhô ra theo bản năng rụt lại thật nhanh, giống như đang trốn tránh cái gì đó.

Lục Ngôn nhìn thấy tiểu bảo bối nhà mình, khóe miệng nhếch lên, đang chuẩn bị nở nụ cười. . . Tiểu bảo bối lại không thèm để ý đến anh, cậu bỏ chạy rồi.

. . . Hmm?

Lục Ngôn vừa mới câu môi lên một chút thành một độ cong nhất thời cứng lại, mình như này là bị chán ghét sao? Tại sao? Lẽ nào có quan hệ với lần Dương Dương ngủ mơ hồ gọi anh là biếи ŧɦái? Cậu phát hiện anh lạ ở chỗ nào?

Rất hiếm khi, trên mặt Lục tổng lại xuất hiện cảm xúc hoang mang.

Nhưng một giây sau, cái đầu nhỏ của tiểu bảo bối lại nhô ra, cẩn thận vẫy vẫy tay với anh, hai mắt sáng lấp lánh, sau đó cả người lại nhanh chóng rút về sau sân khấu.

Cậu giống như một động vật nhỏ, duỗi tiểu jiojio ra thăm dò, vô cùng đáng yêu.

Lục Ngôn không khống chế được khẽ mỉm cười, khóe mắt và đuôi lông mày đều hiện lên ý cười.
Rốt cục, người dẫn chương trình cũng đọc đến lớp 11 (1).

Nhưng vào đúng lúc này, điện thoại di động của mẹ Cố đột nhiên rung lên, không biết người ở đầu dây bên kia nói cái gì, nàng cau mày lại, cúp điện thoại, không động đậy. Nhưng không đến vài giây sau, điện thoại lại rung lên, mẹ Cố nghe xong, xoắn xuýt nhìn lên trên sân khấu vài giây, cuối cùng quay người vội vàng rời khỏi ghế khán giả.

Cố Dương cùng các bạn học trong lớp tiến lên sân khấu, lúc ngẩng đầu nhìn về phía khán giả, cậu theo bản năng tìm vị trí của mẹ Cố, lại phát hiện nơi đó trống rỗng. . .

Cố Dương choáng váng, nhưng lúc này ca khúc cổ phong du dương vang lên, cậu lập tức lấy lại tinh thần, đi tới vị trí đã được luyện tập trước, giơ cánh tay lên, quạt gấp nhẹ nhàng xoay một cái, bắt đầu nhảy theo giai điệu.
Một đám nam thanh nữ tú tràn đầy sức sống, mặc Hán phục giống nhau, trong lúc vung tay nhấc chân mang theo khí chất dịu dàng và thanh lịch, chiếc quạt gấp trong tay mở ra rồi xoay tròn, như có một hào quang tràn đầy sức sống, thu hút sự chú ý của mọi người.

Khi Cố Dương quay người lại nhìn khán giả, vừa vặn đối mặt với Lục Ngôn đang ngồi ở giữa hàng ghế thứ nhất. Đôi mắt Lục Ngôn sâu thẳm, yên lặng chăm chú nhìn cậu, giống như trong mắt anh chỉ chứa hình ảnh một mình cậu.

Cố Dương giật mình, không khống chế được liền đem tầm mắt đặt ở trên người Lục Ngôn, khóe miệng vô thức cong lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ đẹp. Ánh đèn trên sân khấu bao phủ lấy người cậu, giống như một vật đang phát sáng, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Lục Ngôn bị cậu nhìn như vậy, trong lòng mạnh mẽ nhảy một cái, trái tim xuất hiện một trận tê dại, đánh thẳng vào sâu trong tâm hồn anh, nội tâm khuấy động, dâng lên một sự thôi thúc không thể nào khống chế được, nghĩ cậu vẫn luôn nhìn mình như thế, trong mắt chỉ có một người đó là mình.
Tiết mục nhảy cổ phong kết thúc, khi trở lại hậu trường, các bạn học vây lại với nhau, đặc biệt hào hứng. So với dự đoán, tiếng vọng của bọn họ ở trên sân khấu thực sự tốt hơn nhiều.

"Tiếng vỗ tay rất nhiệt tình, chứng minh chúng ta nhảy rất tốt đi? Chắc chắn sẽ đoạt giải chứ?"

"Nhất định sẽ, chúng ta biểu diễn tốt như vậy, không cho chúng ta thì cho ai a."

"Bị mù fg, cậu như vậy mà ở trong phim truyền hình sẽ giống như pháo hôi sống không dài hơn ba tập."

"Ha ha ha ha ha, nói cậu đấy."

Cố Dương lấy lại điện thoại di động của mình, nhìn thấy có tin nhắn chưa đọc, là Cố Hưng Huy gửi tới.

"Mày nghĩ mày là ai? Tao chỉ tùy tiện nói một câu là có thể gọi bọn họ đi, đó là cha mẹ tao, không phải cha mẹ mày, mày chính là một kẻ đáng thương không có thứ gì hết!"
Cố Dương rũ mắt, cậu đã rõ tại sao mẹ Cố lại rời khỏi ghế khán giả khi cậu biểu diễn.

Nói trong lòng không khó chịu, đó là điều không thể.

Từ nhỏ Cố Dương đã nỗ lực học tập, thi đạt điểm cao, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, nghe lời. Cậu chính là hi vọng cha Cố mẹ Cố sẽ yêu thích cậu, cậu không muốn phải trở lại viện mồ côi. Nhưng sau khi bác trai nói Cố Hưng Huy mới là con ruột của bọn họ, cậu chỉ là một người ngoài cuộc, Cố Hưng Huy vẫn sẽ cướp đồ chơi, nói những thứ này đều không thuộc về cậu, không xứng đáng chạm vào.

Cố Dương cảm thấy xấu hổ, không cách nào có thể cây ngay không sợ chết đứng mà đoạt lại. Nếu cha Cố mẹ Cố biết, đều sẽ mua lại cho cậu, tận lực giảm bớt cho cậu và Cố Hưng Huy tiếp xúc. Nhưng Cố Dương cảm thấy như vậy sẽ rất lãng phí tiền của cha mẹ. Dần dần, cậu cũng không cần đồ chơi nữa, nói rằng mình không thích chơi.
Hiện tại, Cố Hưng Huy làm những việc này cũng không khác gì trước đây, đều là cướp, chỉ có điều trước đây là cướp đồ chơi, hiện tại là cướp người.

Trước đây cậu sẽ chọn sự chấp nhận, không xung đột với Cố Hưng Huy, bởi vì cậu không muốn làm cho cha Cố mẹ Cố khó xử. Nhưng mãi cho đến bây giờ, Cố Dương phát hiện, kỳ thực như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề, trái lại sẽ chỉ làm cho sự tình càng trở nên gay go hơn. Cố Hưng Huy cảm thấy cậu mềm yếu có thể bắt nạt được. Cậu làm không tốt, trong lòng cha Cố mẹ Cố cũng không dễ chịu gì.

Thần sắc của Cố Dương từ từ trở nên kiên định, cậu tháo trang sức, thay đồng phục học sinh, bước ra khỏi phòng thay đồ.

Đi không bao xa, cậu nhìn thấy Lục Ngôn ở dưới gốc cây hoa quế.

Rõ ràng chỉ là một hình ảnh rất bình thường thường. Nhưng khi Cố Dương nhìn, trong lòng cậu không khỏi chua chát, viền mắt trong nháy mắt cũng đã ươn ướt, nhưng chung quy lại vẫn không thể khóc ra.
Lục Ngôn ngồi ở trên xe lăn, nếu như đó là người khác, khả năng sẽ có chút gầy gò yếu ớt, nhưng khí tràng mạnh mẽ của Lục Ngôn khiến anh dù ngồi ở trên xe lăn, cũng lộ ra khí thế áp bức ác liệt, khiến người khác không dám nhìn thẳng, không dám tới gần.

Nhưng đối với Cố Dương thì khác. Cậu nghĩ cũng đều không nghĩ bước về phía trước, ánh mắt mềm mại trong suốt, ngậm lấy rõ ràng là sự tin tưởng cùng ỷ lại.

"Lục tiên sinh."

Lục Ngôn cười ôn nhu, ánh mắt nhìn về phía cậu tựa hồ mãi mãi cũng sẽ chuyên chú và sủng nịch như vậy.

Đối với ánh mắt như thế, cảm giác giống như cậu có thể nói bất cứ điều gì với anh, không có gì phải che giấu cả.

Cố Dương đột nhiên mở miệng hỏi: "Nếu có người phỉ báng tôi, bắt nạt tôi, nhục mạ tôi, thì tôi nên làm gì đây?"
Lục Ngôn ngẩn ra, lập tức bật cười: "Nếu người khác trả lời hẳn là sẽ bảo nên nhẫn nhịn, cố gắng tránh né hắn, nhưng đối với tôi thì chỉ có một đáp án."

Lục Ngôn không nói tiếp, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, đáy mắt chợt lóe lên hồng mang, im lặng.

Gϊếŧ chết hắn.

Anh không có bất kỳ lý do gì để mềm lòng, bởi vì ai làm tổn thương anh, anh nhất định sẽ trả đủ, thậm chí là gấp trăm gấp ngàn lần.

Tuy nhiên, đây là cách của Lục Ngôn. Nếu như là Cố Dương gặp phải sự việc như vậy, anh cũng không muốn Cố Dương bị bẩn tay, anh tình nguyện giải quyết thay cho Dương Dương.

Chỉ là, khi anh mới vừa đề xuất ý kiến, Cố Dương đã lắc đầu nguầy nguậy.

Cố Dương tưởng tượng chính mình tự động thủ, thờ ơ không động lòng sẽ chỉ khiến đối phương làm trầm trọng thêm, nhưng việc ăn miếng trả miếng, cậu không nghĩ mình sẽ làm những việc bẩn thỉu giống như đối phương, tự biến mình thành một kẻ đáng ghét.
Lại một lần nữa, trong hộp bàn của Cố Dương bị nhét đầy rác thải, bài thi bị vò thành một cục. Cố Dương sắc mặt lạnh lẽo, đột nhiên đứng lên, kéo ghế tựa ma sát mặt đất phát ra một tiếng vang chói tai.

Đào Tử An nhìn cậu, Cố Dương cho là y sẽ nói ra mấy lời kịch của bệnh trung nhị như âm mưu tổ chức bẻ khóa không gian hay gì đó, nhưng không ngờ y lại là một mặt đầy nhiệt huyết và phấn khích, "Cuối cùng cũng muốn đi đánh nhau à? Tôi cũng đi! Cùng cậu đi đánh tôn tử!"

Trong lòng Cố Dương ấm áp, vốn tưởng rằng tự mình sẽ đi giải quyết, không liên luỵ đến những người khác, nhưng lúc đối diện với ánh của Đào Tử An, dĩ nhiên là cậu không nói ra được lời cự tuyệt. Đúng vậy, bọn họ là bạn tốt.

Cậu tìm được Cố Hưng Huy ở sau trường, bên cạnh còn có mấy nam sinh đang ngồi xổm cùng nhau hút thuốc tán gẫu.
Khi Cố Hưng Huy nhìn thấy Cố Dương, biểu hiện rất khinh thường. Đã rất nhiều ngày rồi, hiện tại mới đến gây phiền phức, hắn mới không tin Cố Dương có thể bắt hắn làm cái gì. Hắn đã quen với một Cố Dương nhẫn nhục chịu đựng, một chút cảm giác uy hϊếp cũng không có, tiếp tục nuốt mây nhả khói, nói chuyện với những bạn học bên cạnh, còn lời trong lời ngoài châm biếm Cố Dương.

"Đây không phải là đại học bá ở lớp trọng điểm sao? Tới chỗ này làm gì chứ? Cũng muốn hút một cái à?"

Cố Dương nhàn nhạt nói: "Tôi có việc tìm cậu."

Mấy nam sinh kia đều nở nụ cười, bọn hắn không thích học tập, từ trước đến giờ không ưa gì đám học sinh giỏi, chúng cảm thấy bọn học giỏi đều rất tinh tướng, kiêu ngạo. Cố Hưng Huy vứt bài thi và sách giáo khoa của Cố Dương, nhét rác thải vào hộp bàn, bọn hắn đều biết hết. Ở kiếp trước, cũng là bọn hắn truyền mấy cái tin đồn khó nghe liên quan tới Cố Dương.
"Đại học bá tìm mày thì mày cứ đi, nói không chừng còn có thể học được hai chiêu kỹ xảo gian lận, cũng có thể trở thành đại học bá đấy."

Mấy nam sinh kia cười nhạo Cố Dương, Cố Hưng Huy nghe thấy thế trong lòng càng sảng khoái, cả người đều lâng lâng, lại tìm về cảm giác thành công đem Cố Dương đạp ở dưới lòng bàn chân.

Cố Hưng Huy đi tới, định nghe xem Cố Dương muốn nói cái gì, thuận tiện châm biếm thêm vài câu, lại không nghĩ rằng, mới vừa đi đến gần, hắn không kịp đề phòng, bên má bị đấm một cái, đau đến khom người, chỉ thiếu điều trực tiếp quỳ xuống trước mặt Cố Dương.

29/02/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇