《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 25: Đánh nhau

Cố Dương nghĩ là cậu không thể nhẫn nhịn được nữa, cậu không tưởng tượng được Cố Hưng Huy vẫn sẽ làm những chuyện buồn nôn như vậy để ức hϊếp người khác. Nghĩ đi nghĩ lại, kết quả vẫn phải đánh cho hắn một trận.

Đúng, đơn giản chỉ thô bạo như vậy.

Dùng vũ lực để giải quyết vấn đề không phải là một lựa chọn khôn ngoan, nhưng lại không thể không thừa nhận, đây là cách có thể khiến người ta phát tiết sảng khoái nhất.

Ở kiếp trước, Cố Dương đã cùng Lục Ngôn học qua đánh lộn ẩu đả. Mặc dù cậu học không tốt, nhưng cũng biết được những bộ phận nào trên cơ thể đánh rất đau nhưng sẽ không để lại di chứng tổn hại nào. Thích hợp nhất cho lúc muốn giáo huấn người khác mà không muốn xuống tay ác độc.

Cố Dương quả thật bị hành vi của Cố Hưng Huy chọc giận, nhưng còn chưa đến mức đánh mất lý trí. Cậu rất chán ghét Cố Hưng Huy nhưng vẫn khắc chế, có thể còn chưa đến mức muốn đánh hắn thành tàn phế.

Nhưng mặc dù là vậy, từ trước đến giờ một người luôn ngoan ngoãn, thậm chí được cho là hơi yếu đuối, đột nhiên lại hung bạo như vậy, nắm lấy Cố Hưng Huy tàn nhẫn mà đánh, mặt không cảm xúc, lạnh lùng, đã đủ để doạ ngốc mấy nam sinh đang ngồi xem.

Có người trong miệng đang ngậm điếu thuốc còn quên mất, nhếch miệng, tàn thuốc rơi xuống tay, cả người nhảy dựng lên.

"Tao thao! Mạnh như vậy sao? Quả thực giống như thay đổi thành một người khác."

"Có nên ra ngăn cản hay không, sẽ đánh chết người mất?"

Mấy nam sinh kia lúc thường nhìn như đầu gấu, thực tế gan chỉ bằng con chuột, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, vừa nhìn thấy bộ dáng như vậy của Cố Dương liền bị giật mình.

Bọn chúng do dự, xô đẩy nhau đi tới để ngăn cản, nhưng chưa đi được hai bước, liền đối mặt với một bộ mặt con nít.

Đào Tử An nói: "Các cậu muốn làm gì?"

Nam sinh tức giận nói: "Làm gì là làm gì, không thấy nó đang muốn đánh chết người sao?"

Đào Tử An lại lắc đầu một cái, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Ồ, tôi không thấy."

Khóe miệng nam sinh giật giật, định lấy tay đẩy y sang một bên nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra là không đẩy được. . .

Tôi thao, chuyện gì xảy ra với đám học bá ở lớp trọng điểm vậy, hai người này đều bị điên sao? Con mọt sách đáng ra thể chất phải kém cỏi mới đúng!

Bọn chúng quay đầu nhìn về phía Cố Dương, ánh mắt giống như là gặp quỷ, hai con ngươi trợn lên đến sắp rơi ra ngoài.

Một lúc sau, Cố Dương cũng đi đến phần kết. Đại khái là đấm một quyền cuối cùng, lực đạo không tự chủ được hơi mạnh, đánh Cố Hưng Huy bay về phía sau, vừa vặn đâm vào chiếc thùng rác trong góc, thùng rác lệch đi đổ xuống, các loại rác thải bên trong đều đổ ra, chôn Cố Hưng Huy ở dưới, một đống thối hoắc.

Cố Dương cũng không ngờ tới hắn sẽ bị như thế này, cậu chỉ là tiện tay đánh một cái, không nghĩ đến chiếc thùng rác. . .

Cố Dương có chút xấu hổ, luống cuống nhìn về phía người bạn nhỏ của mình cầu cứu.

Đào Tử An lại rất thản nhiên, hai mắt tỏa sáng tràn đầy sự phấn khích cùng sùng bái, dùng sức gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên với cậu, tự hào hét lên : "Làm rất tốt!"

Cố Dương bị y khen thẳng thừng như vậy có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu.

Mấy nam sinh vây xem kia nhìn ra được, quả thực nôn ra máu - mày thẹn thùng cái rắm a! Đừng cho là bọn tao bị mù không nhìn thấy bộ dáng hung hăng đánh người của mày vừa nãy!

Cố Dương cảm nhận được tầm mắt, nghiêng đầu nhìn sang, mấy nam sinh kia run run một cái, sợ hãi lùi về sau.

Cố Dương: ". . ." Bọn họ sợ tôi như vậy làm gì? Tôi đâu có đánh bọn họ.
Sau đó, Cố Dương và Đào Tử An rời đi, còn lại mấy nam sinh vẫn đang run rẩy. Thảm hại nhất đương nhiên là Cố Hưng Huy đang nằm trong đống rác, mặt sưng mũi sưng, hôi thối, căn bản không ai nguyện ý bước đến kéo hắn dậy.

Bọn họ chỉ đứng ở một bên thổi lửa.

"Cố Dương cũng hơi quá đáng, nói đánh liền đánh, lại không chút nào lưu tình. Cố Hưng Huy, mày cũng không thể bỏ qua cho nó đơn giản như vậy, tìm một đám lưu manh chặn nó lại, cho nó sáng mắt!"

"Chính là, hại mày thành bộ dáng như thế này, quá độc ác. . ."

Cố Hưng Huy cuộn mình trong đống rác, bị mùi tanh tưởi bao phủ, vây quanh, cả người đau đớn. Bởi vì lúc bị Cố Dương đánh còn bị người khác vây xem, khiến hắn lại càng phẫn nộ, lúng túng. Cố Hưng Huy nghiến răng, vẻ mặt xiêu vẹo, méo mó.

Cố Hưng Huy bị đánh thảm như vậy, đương nhiên sẽ không để cho Cố Dương dễ chịu. Hắn làm lớn chuyện lên, còn cực kỳ vô liêm sỉ làm kẻ ác lại còn cáo trạng trước.
Hắn trở về nhà liền la hét nói bị Cố Dương đánh, cả người đều đau đến sắp chết rồi. Bác trai vừa nhìn, tức giận gần chết, ngay lập tức nói muốn đi đến nhà cha mẹ Cố cho Cố Dương một trận.

Cố Hưng Huy ngăn cản ông lại, nói rằng đi nói với chú thím thì họ cũng sẽ che chở cho Cố Dương, vô dụng, còn không bằng nháo đến trường học, để trường học xử lý kỷ luật Cố Dương.

Bác trai vừa nghe, cảm thấy chỉ đánh một trận quả thực là tiện nghi cho Cố Dương, xử lý kỷ luật mới tốt a, sẽ ghi vào học bạ suốt đời, xem nó còn dám bắt nạt con trai nhà ông hay không.

Vì vậy, bác trai đã đến phàn nàn với lão sư, nói Cố Dương vô duyên vô cớ đánh con trai nhà bọn họ bị trọng thương, học sinh hư hỏng như vậy, nhất định phải xử lý kỷ luật lệnh cưỡng chế thôi học!
Khi một tốp giáo viên chủ nhiệm nghe thấy thế, cả người đều mơ mộng. Cố Dương đánh nhau? Làm sao có khả năng? Cậu rất ngoan ngoãn nghe lời, họ còn chưa từng thấy một học sinh giỏi nào lại thích học tập hơn cậu.

Là trùng tên sao? Giáo viên chủ nhiệm nghĩ thầm, nhưng tìm cả trường học cũng tìm không ra người thứ hai tên là Cố Dương.

Giáo viên chủ nhiệm vốn không muốn quấy nhiễu đến việc học tập của Cố Dương, nhưng tâm tình của vị phụ huynh này thực sự quá kích động, không nói đạo lý, nếu không gọi người tới đây, ông sẽ đi lên lớp bắt người.

Giáo viên chủ nhiệm bất đắc dĩ, chỉ có thể nhanh chóng thông báo cho phụ huynh của Cố Dương, và gọi Cố Dương tới văn phòng.

Cũng may nhờ các thầy giáo sớm có phòng bị, phụ huynh của Cố Hưng Huy thiếu chút nữa đã bắt đầu đánh người.
"Phụ huynh của em Cố Hưng Huy, xin ông hãy bình tĩnh một chút, chúng ta còn chưa biết lý do vì sao các học sinh lại đánh nhau mà."

Bác trai hét lên: "Còn có thể là vì cái gì, nó chính là bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa), ăn nhờ ở đậu nhà chúng tôi, chiếm những lợi ích của Hưng Huy, còn dám đánh thằng bé? Nó là không chịu nổi Hưng Huy tốt hơn nó!"

Giáo viên chủ nhiệm bối rối, "Chờ đã. . . Mọi người biết nhau sao?"

Nói đến, bọn họ đều họ Cố, chẳng lẽ là quan hệ họ hàng?

Từ lời nói khó nghe của vị phụ huynh này, giáo viên chủ nhiệm dần hiểu rõ mối quan hệ, càng thêm nhức đầu, không nghĩ tới tình huống lại phức tạp đến thế. Đồng thời, ông cũng không nhịn được đau lòng thay cho Cố Dương, một đứa trẻ tốt như vậy lại phải ở trong một gia đình như thế này? Thật đáng tiếc.
Cha Cố mẹ Cố cũng bởi vì chuyện này chạy đến trường học, thấy được trên người Cố Hưng Huy có vài nơi bị bầm tím và anh trai đang la hét yêu cầu Cố Dương thôi học. Bọn họ cũng không cho là Cố Dương sẽ vô duyên vô cớ đánh người, nhưng tình huống này thật hỗn loạn và mất mặt, nói cái gì bác trai cũng không nghe, chỉ có thể khuyên ông bình tĩnh. Ở trong trường học nháo đến khó coi như vậy thì con trai còn muốn học nữa hay không, họ nghĩ nên ra ngoài nói chuyện riêng tư sẽ tốt hơn.

Cha Cố mẹ Cố không phải không quan tâm Cố Dương, chỉ là tư duy của bọn họ bị quấy phá, ở nhà đối xử tốt với con trai, nhưng ở bên ngoài vì đại cục, vì mặt mũi, họ đã vô tình quên đi cảm thụ của cậu.

Lúc này, bọn họ chỉ lo thuyết phục bác trai, muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, lại không dành chút thời gian nào tới hỏi - Dương Dương, tại sao con đánh nhau? Là có người bắt nạt con sao?
Chỉ là hai câu hỏi, nhưng bây giờ hỏi và sau đó hỏi lại hoàn toàn khác nhau.

Rốt cục, lão sư và cha Cố mẹ Cố thật vất vả mới thuyết phục được bác trai chịu đi ra ngoài thảo luận, không phải cứ há mồm ngậm miệng là muốn đuổi học.

Cha Cố mẹ Cố có chút uể oải, yêu cầu Cố Dương và Cố Hưng Huy đi lấy cặp sách, sau đó cùng nhau trở lại đây.

Cố Dương im lặng gật đầu, Cố Hưng Huy thì lại lạnh lùng hừ một cái, hiển nhiên rất không vừa ý với kết quả này.

Cố Dương cầm ba lô xuống lầu, thấy cha Cố mẹ Cố đang đứng cách đó không xa, cậu chuẩn bị đi tới, lại nghe thấy bọn họ tranh chấp.

"Em có phải bị điên rồi không? Lập di chúc, chỉ có một nửa cho Hưng Huy, còn nhà thì để lại cho người ngoài Cố Dương kia? Ai mới là con trai ruột của em, lần trước đầu óc bị đυ.ng vào đâu sao? Cố Dương nó cũng dám đánh Hưng Huy, sau này ai biết còn đáng sợ hơn thế nào, em còn thiên vị nó?" Bác trai không dám tin, rất tức giận, đều chỉ vào cha Cố mắng ông đầu óc có vấn đề. Dưới cái nhìn của bác trai thì một phân tiền cũng không nên cho Cố Dương, thật lãng phí.
"Được rồi anh, anh suốt ngày kêu một miếng ăn rồi một người ngoài, không cảm thấy phiền sao? Tiểu Dương sẽ không tùy tiện đánh người, nhất định là giữa bọn nhỏ có mâu thuẫn, mỗi ngày anh bám lấy Tiểu Dương không tha, còn không bằng nhìn lại xem Hưng Huy thế nào. Lần trước trường học có buổi biểu diễn, nó còn cố ý nói dối gạt em ra ngoài, hại em bỏ lỡ tiết mục biểu diễn của Tiểu Dương, thực sự là không biết trong lòng nó nghĩ gì."

"Chỉ là phá một buổi biểu diễn mà thôi, có cái gì mà phải nhìn hay không nhìn, hiện tại em còn xem trọng một người ngoài hơn so với con trai ruột, em mới là người tâm lạnh lẽo hơn đi?"

"Đừng làm ầm ĩ thêm nữa, lại nói, đó cũng là tiền mà vợ chồng chúng em kiếm được, muốn xử lý thế nào là quyền của chúng em. Chính là bởi vì anh luôn như vậy, Tiểu Dương lại không phải người của Cố gia, em mới muốn để lại cho thằng bé nhiều tiền hơn chút, để ngừa trường hợp. . ."
Bác trai nghe thế, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Cố Dương vẫn luôn không ló mặt ra, đúng vào lúc này, phía sau lưng đột nhiên bị một người dùng lực mạnh mẽ đẩy một cái, lảo đảo đi tới trước mặt cha Cố mẹ Cố. Sau đó, Cố Hưng Huy cũng bước ra.

"Nghe lén có thấy thú vị không? Có gì thì nghe trực tiếp a". Hắn xem thường Cố Dương, mới vừa nghe được đoạn đối thoại kia, trong lòng càng thêm căm tức, ánh mắt nhìn về phía cha Cố mẹ Cố đầy oán độc và không cam lòng, "Tại sao? Rõ ràng con mới là con trai ruột của các người, nó chẳng qua chỉ là một người không cha không mẹ, cũng chỉ có các người muốn đối xử tốt với nó, căn bản chẳng ai muốn nó cả!"

Lời nói ác độc như vậy, thực sự không thể nào tưởng tượng được là từ trong miệng của một đứa trẻ chưa thành niên nói ra.
Cha Cố tức giận lại đau lòng, giơ tay lên về phía hắn, chỉ một chút nữa là tát xuống.

Ngay tại lúc này.

Một giọng nam lạnh lùng, áp bức ở phía sau bọn họ đột nhiên vang lên.

"Ai nói không ai muốn em ấy?"

*Tác giả có lời muốn nói:

Lục tổng: Ôm Tiểu Dương Dương về nhà! Của tôi!

01/03/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇